Sakai Byakuya đứng nơi cửa phòng an toàn, đón cơn gió đầu tháng Năm nhè nhẹ nhưng không lạnh, ánh mắt dừng trên bản đồ hệ thống, trầm ngâm suy nghĩ.
Ba rưỡi sáng là khung giờ khó xử nhất – ngay cả những quán izakaya mở khuya cũng hiếm khi hoạt động tới giờ này. Còn thêm hai, ba tiếng nữa thì các hàng ăn sáng mới bắt đầu mở cửa.
Trên bản đồ hệ thống, khu vực xung quanh được hiển thị đầy đủ các hàng quán cùng giờ mở cụ thể. Byakuya lướt một vòng mà không thấy tiệm nào còn mở.
[Giờ này chỉ còn cách mua mì gói ở cửa hàng tiện lợi, hoặc ăn đồ thừa hôm qua chưa bán hết.]
Hệ thống nhắc nhở tỉnh bơ.
[…Chỉ còn cách đó thôi.]
Byakuya thở dài bất lực.
Gin có chút hiểu lầm với hắn – ví dụ như nghĩ rằng hắn rất dễ nuôi. Thực tế thì, Byakuya không quá quan tâm chuyện bị xuyên đến đâu, nhưng riêng chuyện ăn uống thì cực kỳ khó tính. Đã ăn thì phải ăn ngon, đồ ăn nhanh chống đói kiểu mì gói hay lương khô nếu thật sự bất đắc dĩ thì cắn tạm, chứ sau đó hắn sẽ tự bù lại bằng vài bữa ăn cao cấp.
Chìa khóa và điện thoại nằm trong túi trái, hắn tiện tay quy đổi một ít điểm hệ thống thành yên Nhật rồi nhét vào túi phải.
Cửa hàng tiện lợi ở Nhật thật sự quá nhiều – ước tính toàn quốc có hơn năm vạn cái, riêng Tokyo lại là đô thị đông dân và rộng lớn nhất nước, đi vài trăm mét là lại thấy một tiệm mới. Hắn nhìn bản đồ hệ thống, phát hiện tiệm gần nhất cách nơi ở chưa đến 600 mét.
Tắt bản đồ, hắn bước về phía chỉ dẫn. Quả nhiên chưa đến vài phút đã thấy ánh đèn sáng ở góc đường.
Giờ này không có mấy khách. Bên trong chỉ có một nhân viên thu ngân đang trực đêm.
Byakuya liếc nhìn qua theo thói quen – là một nam thanh niên còn khá trẻ, trông cũng sáng sủa, tóc vàng nhạt, da ngăm ngăm khỏe khoắn, đậm hơn người Nhật bình thường.
Khác với kiếp trước, giờ đây người có màu mắt lạ hắn gặp thường xuyên, nhưng màu tóc thì vẫn chủ yếu là tự nhiên. Nếu là tóc vàng, phần lớn là nhuộm, còn không thì cũng có gốc ngoại quốc, chứ chẳng mấy ai là người Châu Á thuần mà sinh ra tóc sáng màu.
Dù thế nào thì cũng không liên quan đến hắn. Người ta có mọc hoa trên mặt cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Byakuya nhanh chóng thu ánh nhìn, đi thẳng tới kệ mì gói rồi bắt đầu lựa chọn trong mớ bao bì bắt mắt.
Hắn tính mua tạm mì ăn liền để lót dạ, sau đó về tắm rửa, ngủ một giấc. Khi tỉnh lại chắc cũng trưa hoặc chiều, lúc đó ra ngoài ăn một bữa tử tế rồi quay về chờ người của tổ chức đến đón. Sherry vẫn chưa chốt lịch gặp, nên trước mắt cứ sắp xếp như vậy, nếu có thay đổi thì xử lý sau.
Hắn vừa định lấy gói mì vị tonkotsu đang treo bảng “bán chạy nhất”, thì bất ngờ cảm giác có người đứng sát bên cạnh. Theo phản xạ, hắn xoay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp cậu thu ngân kia đang đứng kế bên.
Dường như không ngờ hắn sẽ quay đầu đột ngột, đối phương cũng hơi giật mình, đứng im nhìn hắn một lúc.
“Có chuyện gì sao?” – Byakuya hơi thắc mắc, nhưng không có vẻ cảnh giác.
Người ở lâu trong bóng tối rất nhạy cảm với khí tức xung quanh – ví dụ như Sherry, chỉ cần gần đó có thành viên tổ chức là cô có thể cảm nhận được. Hắn thì chưa đến mức đó, nhưng cũng có thể phân biệt được người đối diện có mang theo sát ý hay địch ý hay không. Mà cậu trai trước mặt hoàn toàn không khiến hắn thấy khó chịu.
“Cậu là học sinh à? Giờ này còn ra ngoài một mình?”
Sakai Byakuya – năm nay mười bốn tuổi, đã tốt nghiệp đại học được một năm – chớp mắt. Ánh mắt đối phương dừng lại ở miếng băng che mắt trái hắn, rồi lại chuyển đến băng trên cổ, trông có vẻ lo lắng thật sự.
Hai người đứng khá gần nhau. Byakuya phát hiện đối phương cao hơn hắn gần nửa cái đầu, trước ngực còn đeo bảng tên – Amuro.
“Vừa từ nước ngoài về, trên máy bay không ăn gì, về nhà lại không có đồ, nên tôi mới ra đây mua đại vài thứ.”
Hắn thản nhiên nói, tiện tay đưa gói mì cho đối phương:
“Phiền anh tính tiền giúp.”
Cậu trai tóc vàng nhận lấy, ánh mắt vẫn hơi dừng lại trên những vết băng nhưng cũng không hỏi thêm gì, xoay người đi về phía quầy.
Byakuya đi theo, lúc ngang qua tủ lạnh, còn lấy thêm một lon Phì Trạch Khoái Nhạc(Coca-Cola).
“350 yên.” – Amuro nói.
Byakuya lấy ví, rút đúng số xu, đưa qua. Đối phương kiểm tra sơ rồi bỏ vào ngăn kéo tiền mặt.
Ba giờ bốn mươi chín phút sáng.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi vị khách cuối cùng rời khỏi. Amuro Tooru nhìn đồng hồ treo trên tường trong tiệm, kim giây lặng lẽ nhích từng nấc.
Khi kim giây chạm mốc 12, đồng hồ điểm ba giờ năm mươi, điện thoại của Amuro reo lên đúng giờ.
“A lô?”
“Là tôi, Furuya-senpai.”
Giọng một cấp dưới truyền đến từ đầu bên kia.
“…Cậu nên gọi tôi là Amuro.”
Nghe tên thật bị gọi toạc ra như thế, Amuro chỉ thầm cảm thấy may mắn vì điện thoại này không bị gắn thiết bị nghe lén, và xung quanh cũng không có ai khả nghi.
“Vâng… Fu—khụ, Amuro-senpai.”
“…”
Amuro nén lại ý định dạy dỗ đối phương một trận. Giờ chưa phải lúc. Anh nghiêm túc chuyển đề tài:
“Về tình báo phía 'Bể bơi', tin tức vừa gửi có chính xác không?”
“Xác thực. Tin do một cựu đặc vụ đã sống lâu năm tại Pháp cung cấp. Người này từng có giao dịch tình báo với tổ chức đó. Theo điều tra, vụ rối loạn gần đây tại Paris, kẻ chủ mưu đứng sau là một thành viên tổ chức áo đen tên Angostura. Đối tượng đã xác nhận sẽ đến Nhật trong thời gian gần.”
Nghe đến đây, sắc mặt Amuro trầm hẳn.
“Hắn thâm nhập được vào một tổ chức tình báo quốc gia, tại sao chính phủ Pháp không phát lệnh truy nã?”
“Hình như vì hắn hành động cực kỳ cẩn trọng và tàn nhẫn. Thậm chí 'Bể bơi' cũng không có hình ảnh nào rõ ràng – những người từng đối đầu trực diện với hắn… đều đã thiệt mạng, không ai sống sót để cung cấp thông tin. Mọi tư liệu, kể cả danh tính đặc công từng đối đầu, đều bị xóa sạch, nên rất khó để phát lệnh truy nã.”
“Thế làm sao tiền bối kia biết hắn sẽ tới Nhật?”
“Ông ta chuốc say một nhân viên cấp thấp của tổ chức – người từng giao tiếp với Angostura, và moi được chút thông tin.”
“Nghe nói đối tượng còn rất trẻ. Một mắt không nhìn thấy… Còn một điều nữa…”
“Hắn cực kỳ căm ghét những ai làm gián điệp hay tình báo. Người nào từng bị hắn thẩm vấn… chưa có ai giữ được mạng mà không khai.”