[Tôi đã đến sân bay, trễ chuyến bay hai tiếng —— Angostura]
[Biết rồi. Tôi sẽ nói với Gin để hắn đến đón cậu —— Rum]
[Được. Tôi muốn hỏi một chút, sau khi về Nhật tôi sẽ ở đâu? —— Angostura]
Trong sảnh chờ sân bay Lille, Sakai Byakuya ngả người lười biếng trên ghế chờ, chân để bên cạnh một chiếc ba lô nhỏ. Hắn cúi đầu suy nghĩ gì đó, mắt phải lộ ra qua lớp tóc mái, dán chặt vào màn hình điện thoại, sau đó tiếp tục gõ vài dòng nữa:
[Hy vọng chỗ ở không quá xa xỉ, phần lớn tài sản của tôi đã bị thằng cha Pernod phá hỏng hết rồi. Tôi không đủ tiền thuê nhà đâu. —— Angostura]
[Yên tâm, không cần trả tiền thuê. Vị tiên sinh kia đã chuẩn bị cho cậu một căn hộ cao cấp. Cậu lôi được một tên gián điệp từ DGSE ra ánh sáng mà, đáng khen thưởng chứ. —— Rum]
Sakai Byakuya gật gù thầm trong bụng, cảm thấy công việc hiện tại cũng không tệ lắm: Sếp lớn cho hắn đi Mỹ du học, còn tặng luôn căn hộ; sếp phó tuy tính tình hơi gắt nhưng xài tiền thì không keo kiệt; dù hàng ngày có chút nguy hiểm, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Đa phần người đi làm than thở là vì đồng lương không xứng với công sức bỏ ra. Chỉ cần đãi ngộ đầy đủ, thì có làm việc đến kiệt sức cũng thành chuyện tự nhiên như hít thở vậy.
Hắn không nhắn thêm nữa, mở ứng dụng chuyên dụng xóa toàn bộ đoạn chat vừa rồi. Vừa định tắt điện thoại để lấy sách trong ba lô ra đọc, thì một tin nhắn mới lại hiện lên.
[Cậu sắp về Nhật à? —— Sherry]
[Ừ. Gin nói với cậu à? —— Angostura]
Cái tên Sherry này là biệt danh của Miyano Shiho – người quen của Sakai Byakuya. Khi còn học ở Mỹ, cả hai là bạn học tại MIT, đều dùng danh tính giả.
[Khi cậu về, có muốn gặp nhau không?... Chị tôi cũng muốn gặp cậu, nói là muốn cảm ơn vì cậu đã chăm sóc tôi ở Mỹ. Còn mời cậu ăn một bữa. —— Sherry]
Thấy hai chữ “mời ăn”, ngón tay Sakai Byakuya bấm tin nhắn nhanh đến mức gần như bay:
[Tất nhiên rồi. Cứ chọn địa điểm và thời gian, báo tôi là được. —— Angostura]
[Chúc mừng ký chủ sắp trở về Nhật, sắp bước vào lần thứ ba làm người tại quê nhà. Cảm nghĩ thế nào?]
[Chả có cảm nghĩ gì. Giờ tôi chỉ muốn biết cái chung cư tổ chức chuẩn bị cho tôi trông thế nào thôi.]
Nghe tiếng hệ thống vang lên trong đầu, Sakai Byakuya mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Ánh nắng xanh thẳm phủ lên bầu trời, hắn mở bản đồ hệ thống xem vị trí hiện tại, tính toán thời gian còn lại rồi lại nhắm mắt. Chỉ là lần này, hắn không ngủ nữa.
Hệ thống mà hắn sở hữu có tên là “Siêu Cấp Giáo Trình”, xuất hiện khi hắn sắp kết thúc vòng đời thứ hai của mình. Lúc đó, hệ thống chẳng giúp gì được, hắn vẫn bị xử tử và chết thảm đến mức không muốn nhớ lại. Nhưng ở kiếp thứ ba hiện tại, nó lại giúp hắn không ít.
Hệ thống chia thành bảy mục: Nhân vật, Kỹ năng, Nhiệm vụ, Ba lô, Bản đồ, Giao tiếp và Cửa hàng. Giọng nói hệ thống trung tính, thỉnh thoảng sẽ huyên thuyên như ông cụ non.
• Mục Nhân vật hiển thị thông tin cơ bản, kỹ năng có sẵn, cùng ba chỉ số: thể lực, sức khỏe và độ "hắc hóa".
• Mục Kỹ năng ghi lại những gì hắn tích lũy được qua nhiệm vụ. Đa phần là kỹ năng đáng tin.
• Mục Nhiệm vụ có hai loại: hệ thống giao và tổ chức giao rồi hệ thống tự thu nhận. Hoàn thành đều được thưởng điểm, nhưng từ khi vào tổ chức thì nhiệm vụ từ hệ thống giảm dần.
• Ba lô dùng để chứa đồ, có thể đổi đồ từ cửa hàng hoặc “nhét” đồ thật vào. Kể cả vật lớn miễn là vật đó đang bất tỉnh và thời gian không vượt quá 24 giờ.
• Bản đồ rất hữu dụng: người thường hiện màu trắng, đồng đội màu xanh dương, kẻ địch màu đỏ, có cả tên và vị trí cụ thể.
• Giao tiếp là hệ thống quản lý mối quan hệ: chia thành người lạ, người quen, bạn thân và người nhà. Chỉ cần biết tên và mặt đối phương, họ sẽ hiện trên bảng.
• Cửa hàng là linh hồn của hệ thống: từ đồ dùng hằng ngày tới vũ khí tối tân, từ công nghệ cao tới đồ vật ma pháp. Nhưng càng vượt xa công nghệ hiện tại thì giá lại càng chát — đến mức vừa nhìn giá, hắn suýt đột quỵ.
[Căn hộ cao cấp ở tầng 44, tháp số 44, khu 4, phường 4, phố Beika. Ba phòng một sảnh, đi bộ 4 phút đến ga tàu điện Beika, có thể nhìn thấy tháp Tokyo.]
[Nghe cũng ổn. Có trang bị đầy đủ không?]
Sakai Byakuya hơi bất ngờ. Từ địa chỉ tới tầng số đều là những con số may mắn với hắn. Ở Nhật thường xuyên động đất, nhưng không có nghĩa là không có nhà cao tầng. Thật ra, nhà càng cao thì càng đắt đỏ. Vậy thì căn này giá bao nhiêu?
[Tạm thời chưa quét được nội thất bên trong, nhưng với hiểu biết của tôi về tổ chức, chắc chắn cậu không phải bỏ tiền ra đâu. Yên tâm.]
[Vậy thì tốt rồi.]
Sakai Byakuya thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống im lặng một lúc, rồi chần chừ hỏi:
[Nếu tổ chức không lo nhà cho cậu thì tính sao?]
[Vậy thì tôi sẽ dựng lều ngủ tạm ở công viên, đợi có tiền tính tiếp. Ở Tokyo thuê nhà đắt lắm.]
Muốn ra xa thành phố cho rẻ cũng không được, vì hầu hết nhiệm vụ đều ở Tokyo hoặc Osaka. Đi lại tốn kém, Shinkansen(tàu cao tốc) hay máy bay đều không rẻ.
Nghĩ tới phí sinh hoạt mà nhìn lại cái ví lép xẹp của mình, Sakai Byakuya thở dài.
[Giờ tôi thật sự không có tiền. Thẻ ngân hàng chỉ còn chút tiền tiêu vặt do Vermouth cho. Xài hằng ngày thì tạm được, nhưng khoản lớn thì…]
Nghĩ tới đây, hắn lại tiếp tục oán than một tên đồng nghiệp cũ — Pernod.
Tên này là gián điệp của tổ chức tình báo DGSE Pháp, cũng là đồng nghiệp cũ của hắn. Một năm trước, sau khi tốt nghiệp, Sakai Byakuya nhận danh hiệu “Angostura Bitter” rồi được phái tới Paris, dưới quyền quản lý của Rum.
Dù đã sống ba kiếp, nhưng kiếp đầu hắn chết năm 15 tuổi, kiếp hai chết năm 17, nên nói về kinh nghiệm và bản lĩnh, hắn chẳng thể so với tình báo chuyên nghiệp.
Dưới sự “gợi ý” của Pernod, hắn dùng toàn bộ tài sản tích góp được mua một căn biệt thự ở khu nhà giàu Paris. Nhưng ngày nhận nhà, thay vì được trao chìa khóa, hắn được DGSE “tặng” cho một đội đặc vụ muốn bắt hắn.
Người thì không sao, nhưng nhà thì mất. Dù không bị niêm phong, nhưng căn nhà đã "dính phốt", không thể ở nổi nữa.
Một năm cực khổ coi như công cốc, Sakai Byakuya lần đầu cảm nhận rõ cái gọi là "sát ý không kiềm chế nổi". Hắn không tức vì bị nằm vùng lừa, mà vì tài sản của mình tan thành mây khói. Nếu Pernod lừa hắn mua căn rẻ hơn thì hắn cũng chẳng giận đến thế.
Giờ quay về Nhật, không biết sẽ ra sao. Nếu được về trụ sở chính thì chắc không còn ai nằm vùng nữa đâu… Dù có, với số lượng nhân viên đông như vậy, xác suất gặp lại chắc cũng nhỏ…
Sakai Byakuya âm thầm tự an ủi, rồi lại mở mắt.
Máy bay đã bắt đầu hạ cánh.
=======/////////=======
Vai chính không biết cốt truyện của Conan.
Không có nữ chính, có chỉnh sửa cốt truyện, một số sự kiện trong manga hoặc movie sẽ được sắp xếp lại thời gian.
Vai chính là thiên tài, nửa chiến sĩ thi đua; tác giả là con chim bồ câu thích bay lượn.