Nếu có giải thưởng nào dành cho “mối quan hệ có khởi đầu tệ nhất hành tinh”, Hạ Vy thề là cô với Trần Minh Quân sẽ ẵm giải toàn quốc không cần thi vòng loại.

Nếu không phải vì đồng lương, Hạ Vy thề là cô đã bỏ về ngay sau buổi gặp mặt định mệnh đó. Nhưng đời là thế: thứ duy nhất có thể khiến người ta chịu đựng người mình ghét… chính là bảng lương cuối tháng.

Mà Trần Minh Quân lại không phải là người dễ né.

Anh như có GPS cài sẵn — ở đâu có cô, ở đó có anh. Không chạm mặt ở phòng họp thì lại đụng nhau ở máy in. Không ở thang máy thì lại tình cờ ngồi chung bàn ăn trưa. Mà kỳ lạ, ở công ty bao nhiêu người, sao anh cứ như cái đèn dầu… chiếu đúng một mình cô vậy?

Sau buổi họp sáng, cả hai bị gọi vào họp riêng cùng đội biên kịch.

Mà “họp riêng” nghe sang vậy thôi, chứ thực ra là một cái phòng họp bé xíu, máy lạnh chảy nước, và cái ghế da bị sụp một bên khiến cô ngồi mà cảm thấy như đang nghiêng về phía… người cô ghét nhất đời.

— Này, đừng có ngồi sát tôi quá, ghế này đủ cho một người thôi. — cô lườm lườm, xích ra mép ghế, như thể anh ta là mầm bệnh truyền nhiễm cấp độ 5.

— Ghế nó bị nghiêng chứ đâu phải tôi hút cô lại. — anh thản nhiên rút kịch bản ra, ngáp một cái rõ dài rồi cười cười — Nếu cô muốn tôi ngồi hẳn dưới đất cho dễ viết, tôi không phiền.

Cô mím môi. Má vẫn còn nhớ cảm giác đỏ rát khi sáng. Ơ mà là  má anh chứ không phải má cô. Mà lỡ rồi, mặt dày kiểu đó chắc cũng không thấy đau.

Đội biên kịch bước vào, nhìn hai người mà ánh mắt đầy cảnh giác, kiểu “cho tôi yên thân, đừng lôi nhau ra cào cấu trước mặt tôi”.

— Chúng ta cần bàn lại đoạn mở đầu. Quân muốn chuyển cảnh đầu thành đám tang, còn Vy thì giữ nguyên hồi ức tuổi trẻ. Giờ phải thống nhất để còn viết tiếp.

Không khí rơi vào im lặng ba giây.

Rồi, như thể có công tắc trong đầu cô bật lên, Hạ Vy gật đầu.

— Tôi đồng ý với đạo diễn.

Anh quay phắt qua, ngạc nhiên tới mức đánh rơi bút chì.

— Cái gì?

— Tôi đồng ý. Nhưng có điều kiện.

Anh nheo mắt, nghi ngờ.

— Điều kiện gì?

— Anh phải cắt cảnh con gái ngồi khóc trong phòng tối. Cliché. Phim Việt kiểu đó đầy. Khán giả giờ đâu còn dễ khóc vì cảnh kiểu đó.

Anh chống cằm nhìn cô. Rồi, khóe môi cong cong:

— Ghê ta. Mới sáng còn tát người ta như kẻ thù truyền kiếp, giờ biết thương lượng rồi hả?

— Tôi không phải không biết làm việc. Nhưng đừng có chọc tôi trước bữa ăn. Tôi hay cáu lúc đó.

— Vậy may ghê. Tôi định mời cô đi ăn trưa để bàn tiếp. Mà chắc giờ… thôi khỏi. Lỡ bị tát nữa.

Thật ra, để điều hoà mối quan hệ hai người, anh đã chủ động điều tra “tình báo” về cô và biết cô có một tâm hồn ăn uống bao la rộng lớn.

Cô nhìn anh, đôi mắt hạnh mở lớn:

— Anh vừa nói… mời tôi đi ăn trưa?

— Ờ thì… — anh gãi đầu — Tôi cũng thấy hơi đói, mà tranh luận với cô cần năng lượng gấp đôi bình thường.

Cô định từ chối. Định nói: “Tôi không đi ăn với người từng bị tôi tát giữa chốn đông người.” Nhưng dạ dày lại kêu “ọc ọc” đúng lúc không khí đang im ắng.

Minh Quân bật cười:

— Đấy. Người ta nói bụng đói thì đầu không tỉnh. Ăn đi rồi cãi nhau tiếp.

Quán ăn trưa nằm trong con hẻm nhỏ gần công ty, chỉ có vài bàn, nhưng mùi cơm tấm thơm lừng kéo cả cô lẫn dạ dày vào trong như thôi miên.

Hạ Vy ngồi đối diện, vừa cắn miếng sườn vừa lườm:

— Tôi mà kể với đồng nghiệp là đi ăn riêng với anh, chắc tụi nó tưởng tôi bị trúng tà.

— Không sao. Tà tôi nhiều lắm. Cô trúng một ít cũng không chết được đâu.

— Sao anh không giải thích lúc đó? Cái lúc ở trạm xe buýt?

Anh ngừng đũa. Rồi cười:

— Tôi có nói. Nhưng em nói nhanh hơn. Tay cũng nhanh hơn.

— Tôi… tôi không cố ý.

— Ủa, ai nói cô cố ý? Tôi đâu trách đâu. Tát cũng vui mà. Máu nó chảy rần rần lên não, tỉnh ngủ liền.

Cô không nhịn được cười. Một nụ cười thoáng qua, nhẹ như gió.

Anh nhìn thấy. Và hình như cũng… bất ngờ.

— Cô cười nhìn xinh hơn á.

Cô sặc cơm.

— Đừng có giỡn kiểu đó. Tôi không phải kiểu dễ rung động vì một bữa cơm trưa đâu nha.

— Biết rồi. Cô chỉ rung động vì… latte thôi chứ gì.

Cô cười ngắc ngứ. Không ngờ anh còn nhớ. Cô đã nghĩ anh là kiểu đàn ông hời hợt, nhìn mặt là biết chỉ biết sống qua ngày. Hóa ra… cũng có vài tế bào tinh tế đó nhỉ.

Chiều hôm đó, họ ngồi trong phòng làm việc, tranh luận tiếp về tuyến nhân vật phụ. Không khí căng nhưng không đến mức “vung đao đoạt kiếm” như buổi họp sáng.

Lúc cô đứng dậy định đi lấy nước, chân vướng dây sạc laptop, suýt ngã về phía trước thì…Đúng rồi đó, phim Hàn thế nào thì cảnh thất lúc ấy dũng như vậy.

Minh Quân kịp đưa tay đỡ eo cô, mắt chạm mắt, phải chi có thêm hậu trường thì cánh hoa rơi lất phất luôn.

Khoảnh khắc ấy, hai người cách nhau chỉ vài centimet.

Cô ngẩng lên, ánh mắt rơi trúng ánh nhìn của anh. Mắt anh nâu nhạt, ánh sáng cửa sổ đổ vào khiến con ngươi như ánh lên sắc vàng.

Tim cô đập… một nhịp hơi lệch.

Rồi cô gạt tay anh ra, đứng dậy, chỉnh váy như thể chuyện vừa rồi không có gì.

— Lần sau đừng ngồi gần dây sạc. — anh nói khẽ, mắt vẫn dõi theo cô.

— Lần sau nhớ thu dây. Tôi mà ngã, anh khỏi có biên kịch luôn.

— Có ngã thì cũng đâu chết liền.

— Vậy muốn  tôi ngã lên cái mặt đẹp trai của anh thử không?

Anh bật cười thành tiếng.

— Cô không biết chứ, tôi là người đầu tiên dám ăn bạt tai của cô, cũng hy vọng sẽ là người cuối cùng cho cô cơ hội… ngã lên.

Sài Gòn hoa lệ. Một bạt tai bắt đầu tất cả.

Nhưng rồi, giữa những kịch bản dang dở và những đoạn hội thoại cãi nhau rôm rả, hai kẻ từng ghét nhau từ cú chạm đầu tiên… bắt đầu lỡ tay chạm nhẹ vào tim nhau…

…bằng một thứ gì đó giống như cảm xúc.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play