Cố Bạch Y trầm mặc rất lâu, nhất thời không biết nên phun tào vì cốt truyện quá mức cẩu huyết, hay nên cảm thấy may mắn vì cái gọi là tuyến cốt truyện chính kia cách cậu còn một khoảng xa.
Cậu tất nhiên sẽ không làm hại người khác, cũng sẽ không tới lúc hợp đồng tình cảm hết hạn rồi còn quấn quít không buông.
Cậu thậm chí đến bây giờ còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có nên đồng ý với Thẩm Huyền Mặc hay không.
Xét từ ký ức nguyên chủ và cả mạch truyện, Thẩm Huyền Mặc xuất thân không tầm thường, năng lực bản thân cũng rất mạnh, đám hậu cung của vai chính mỗi lần đối mặt với hắn đều phải cúi đầu.
Những gì nguyên chủ nợ người ta, với hắn mà nói có lẽ thật sự chỉ là nước đổ đầu vịt.
Một bên trả giá bằng danh tiếng để ngăn người khác đào hoa, một bên trả giá bằng tiền tài để mua sự yên tĩnh.
Tựa như là một cuộc giao dịch rất công bằng.
Cố Bạch Y cố thuyết phục bản thân như vậy, nhưng rất lâu vẫn không thể hạ quyết tâm được.
Ngồi trên giường im lặng hồi lâu, đầu óc vẫn như nồi cháo, không suy nghĩ ra kết quả gì, cậu chỉ khẽ thở dài, dứt khoát kéo chăn lên che kín, lăn trở lại giường ngủ tiếp.
Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Cố Bạch Y vốn không phải kiểu người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, phương châm sống là “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Ngủ dậy rồi tính tiếp.
Nửa đêm sau đó không có mơ thêm gì nữa, mãi đến khi trời vừa tờ mờ sáng, cậu bị một cú điện thoại gọi tỉnh.
Theo bản năng, cậu mò lấy điện thoại bên gối, nheo mắt nhấn nút nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói thô lỗ: “Rốt cuộc bao giờ trả tiền?!”
Cố Bạch Y lập tức tỉnh táo lại.
Cậu ngay tức thì bật dậy khỏi giường, nhưng đối phương đã cúp máy. Nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến ghi chú là “dì Phương Nhị”.
Lục lọi lại trong ký ức nguyên chủ một lúc, Cố Bạch Y mới nhớ ra dì Phương Nhị này là bạn thân nhất lúc sinh thời của mẹ nuôi nguyên chủ.
Chồng trước của dì Phương Nhị mất vì bệnh, một mình nuôi con gái, cuộc sống rất vất vả.
Nhưng để giúp bạn thân chữa bệnh, bà đã lấy tên mình đi vay nặng lãi một khoản lớn, sau đó cho nguyên chủ mượn lại toàn bộ.
Nguyên chủ có viết giấy nợ, nhưng dì Phương Nhị chưa bao giờ thúc giục nợ, ngược lại còn tự mình làm việc gấp đôi, vất vả gánh vác. Có lúc còn hỏi nguyên chủ có đủ tiền sinh hoạt hay không.
Cuộc gọi vừa nãy, tám phần là người cho vay nặng lãi đến tận nhà.
Dì Phương Nhị không nỡ thúc giục nguyên chủ, ngay cả lời bóng gió cũng không nói, lần nào gọi điện thoại cũng nhẹ nhàng tử tế. Nhưng con gái bà thì không vừa lòng như vậy.
Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau, con gái bà gọi điện lại xin lỗi, rồi dì Phương Nhị cũng tự mình nói rằng số tiền kia bà sẽ cố gắng trả, bảo cậu không cần lo.
Trong điện thoại, cô bé ở phía sau lẩm bẩm oán trách, liền bị dì Phương Nhị đè microphone lại, nhỏ giọng mắng.
Cố Bạch Y tai thính, nghe rõ ràng hết.
Cô bé vừa mới lên cấp ba, nói mẹ đã hứa mua quần áo mới, giày mới, rồi lại chẳng còn tiền, đôi giày thể thao cũ trong nhà mòn đến mức khiến chân cô bé đau.
Áy náy dâng trào trong lòng Cố Bạch Y.
Dì Phương Nhị là người tốt, có nghĩa khí. Bà không nỡ nhìn bạn thân vì nghèo mà chết, cũng đã quen nhẫn nhịn và chịu đựng.
Nhưng với một cô gái đang tuổi lớn thì đó lại là một loại tổn thương không tiếng động.
Nghe dì Phương Nhị cố ý che giấu đầu dây bên kia, Cố Bạch Y chỉ có thể im lặng thở dài, cuối cùng cũng chỉ biết nhẹ nhàng đáp vài câu an ủi, nói rằng mình vẫn ổn.
Cúp điện thoại xong, Cố Bạch Y lật xem tài khoản của nguyên chủ —trống trơn, sau đó nhìn tới đống giấy nợ ghi chú đầy bàn.
Tuy rằng đã sớm biết nguyên chủ thiếu rất nhiều tiền, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi chấn động.
Trong thẻ: 87 tệ 66 xu.
Nhắc nhở trong sổ tay: tuần sau đến kỳ trả một khoản lớn.
Cố Bạch Y: “……”
Cậu cả đời chưa từng nghèo đến mức như vậy!
Ở thế giới trước, dù lúc nhỏ lớn lên trong núi, cái gì cũng phải tự tay làm, nhưng đó là vì sư phụ muốn rèn luyện tâm trí cậu, không cho sa vào hưởng thụ vật chất.
Trên thực tế, Cố gia chẳng những không nghèo, mà còn là một gia tộc lớn cực kỳ giàu có và có nội hàm.
Bất kể tu hành theo kiểu gì, ra ngoài tuyệt đối không thể bị thiệt thòi vật chất.
Nhưng ai bảo cậu xuyên qua chứ.
Dù sao cũng đổi lại được mạng sống, cho dù chỉ là mấy ngày, cậu cũng nên gánh lấy món nợ này như một phần đền đáp.
Lại nhìn dãy số “dì Phương Nhị” thật lâu, Cố Bạch Y cuối cùng cũng hạ quyết tâm, xuống giường, đầu tóc rối tung, từ túi áo khoác lôi ra tờ giấy mà Thẩm Huyền Mặc đưa ngày hôm qua.
Chữ viết như người, phóng khoáng tùy tiện.
May mà dãy số điện thoại ghi rõ ràng.
Cố Bạch Y ghi nhớ dãy số, soạn một tin nhắn gửi đi.
Vài phút sau khi đã hồi phục, Thẩm Huyền Mặc nhắn lại: “Tan ca buổi tối tôi đến tìm cậu.”
—
Đơn giản rửa mặt xong, Cố Bạch Y liền bắt xe buýt đến nhà ăn.
Tuy nơi đó trông không mấy đứng đắn, nhưng lại là công việc làm thêm có thể kiếm được tiền tốt nhất hiện tại.
Nguyên chủ đã làm ở đó được một tháng, đúng ra hai ngày nay sẽ nhận lương tháng trước.
Cố Bạch Y không định ở lại chỗ này lâu dài, nhưng vẫn muốn lấy được tiền công tháng trước trước rồi tính tiếp.
Mấy ngày nay cậu đều làm ca sớm.
Đợi qua giờ cao điểm giữa trưa, cậu có thể tan ca quay về.
Trước kia nguyên chủ còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi phát tờ rơi trong trung tâm thành phố, hoặc mặc thú bông quảng cáo thu hút khách hàng.
Hôm nay không có ai gây chuyện, mà còn vài tiếng nữa mới đến thời gian hẹn gặp Thẩm Huyền Mặc.
Cho nên Cố Bạch Y chào giám đốc xong liền rời đi, chuẩn bị đi trung tâm thành phố dạo một vòng, tìm chút cơ hội kiếmtiền.
Cố Bạch Y vừa ra cửa liền định đi về hướng trạm xe công cộng.
Nhưng mới đi được vài bước, cậu đã dừng lại, quay đầu nhìn ra sau. Cảm giác cứ như có ai đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một chiếc xe hơi màu đen trông khá kín đáo từ từ dừng lại ven đường.
Cửa sổ ghế sau chậm rãi hạ xuống, một quý bà trung niên khí chất ưu nhã đối diện ánh mắt với Cố Bạch Y.
Một người đứng, một người ngồi, nhưng khí thế chẳng ai kém ai.
Cố Bạch Y cụp mắt, thu lại cảm giác cảnh giác quanh thân, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ trong xe.
Trông khá quen mặt, nhưng cậu lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Người phụ nữ quan sát cậu một lúc, cuối cùng chủ động mở miệng: “Tôi là mẹ của Thẩm Huyền Mặc, hôm qua tôi với nó cùng ăn trưa ở nhà ăn các cậu, cậu là Cố Bạch Y?”
Cố Bạch Y lập tức hiểu ra vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Người phụ nữ này trông rất giống Thẩm Huyền Mặc, giữa đôi mày đều toát ra vẻ sắc sảo.
Chỉ là, với thân phận phụ nữ, đường nét khuôn mặt của bà dịu dàng hơn nhiều. Dù khí tràng mạnh mẽ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhưng không thể phủ nhận, bà là một mỹ nhân rực rỡ và sang trọng.
Cố Bạch Y có chút căng thẳng, theo bản năng né tránh ánh mắt của bà.
Không phải hôm qua Thẩm Huyền Mặc kéo cậu diễn trò rồi bị phát hiện đấy chứ?
Hiển nhiên mẹ Thẩm cũng là một trong những người bị gạt, mà Cố Bạch Y rất ít khi làm chuyện lừa người thiếu đạo đức kiểu này. Lúc này bất ngờ gặp phải người bị hại, cậu không tránh khỏi có chút chột dạ.
Biểu cảm né tránh ấy rơi vào trong mắt mẹ Thẩm, lại biến thành dáng vẻ thẹn thùng rụt rè.
Giống như một con thú nhỏ hoảng sợ, bị dọa đến ngơ ngác.
Thì ra con trai mình lại thích kiểu này à?
Mẹ Thẩm hơi kinh ngạc, âm thầm tặc lưỡi, nhưng cũng thu lại khí thế sắc bén, cố gắng thể hiện thái độ dịu dàng hơn một chút.
Hiếm có cơ hội tốt thế này, không thể dọa người ta chạy mất được.
“Tan ca rồi à?” Mẹ Thẩm chậm rãi lên tiếng, “Nếu rảnh, tôi mời cậu uống trà chiều. Có vài chuyện muốn nói với cậu.”
Toàn bộ đều là giọng điệu trần thuật.
Không cho cậu quyền từ chối.
Nhưng giọng nói của bà rất bình thản, không cao ngạo như Cố Bạch Y tưởng tượng.
Cố Bạch Y khẽ gật đầu.
Mẹ Thẩm bảo cậu lên xe, đưa đến một quán trà rồi chọn một phòng riêng.
Ngồi xuống xong, bà vào thẳng vấn đề: “Cậu và Huyền Mặc từng quen biết nhau trước đây đúng không?”
Cố Bạch Y đáp: “Từng gặp mặt một lần.”
Không tính là nói dối.
Trước khi đến tìm người, mẹ Thẩm đã cho người điều tra tình hình của cậu.
Bao gồm cả người mẹ nuôi và món nợ trước kia, bà đều nắm rõ.
Mẹ Thẩm không thích kiểu “bán thân” như vậy, nhưng cũng sẽ không vì thế mà nặng lời trách mắng một người xa lạ đã rơi vào bước đường cùng.
Huống chi sau khi mẹ nuôi mất, cậu cũng xem như đã “cải tà quy chính”.
Cái hiếu tâm không màng tất cả ấy, ngược lại lại khiến người ta có phần kính nể.
Hơn nữa hôm qua tận mắt thấy cậu ra tay bảo vệ đồng nghiệp, mẹ Thẩm cảm thấy cậu bản tính không xấu. Hôm nay gặp lại, những do dự trong lòng bà cũng dần tiêu tan.
Mẹ Thẩm lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi xách, đẩy về phía Cố Bạch Y.
Cố Bạch Y cúi đầu nhìn thoáng qua, con số không ít chút nào.
“Tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu.” Mẹ Thẩm nói.
Ngữ khí nghe lên không hề giống kiểu “Cầm 500 vạn này rồi rời xa con trai tôi”.
“Đây là tiền đặt cọc.” Mẹ Thẩm gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn hai cái, như thể đang nghiêm túc bàn chuyện quan trọng, “Tôi muốn nhờ cậu quyến rũ —— khụ, theo đuổi Huyền Mặc.”