Lâm Trĩ Giản bị nụ cười của cậu làm cho ngẩn ra một lúc.
Xét một cách khách quan, Cố Bạch Y đúng là rất đẹp trai, nhưng lại mang theo một loại vẻ ngoài khiến người ta vô thức thiếu cảm giác an toàn.
Nhìn qua chẳng khác gì một cậu trai yếu đuối, vai không gánh nổi, tay không xách nổi, một tiểu bạch kiểm đúng nghĩa.
Ngay cả khi đứng cạnh con gái, thì gương mặt đó của cậu cũng là thứ khiến người ta muốn dang tay che chở.
Mà loại hấp dẫn đó lại là bất kể nam hay nữ đều bị thu hút.
Thế nhưng lúc này đây, Cố Bạch Y hơi nhướng đuôi mày, giọng điệu vẫn dịu dàng, nhưng lại toát ra một sự chắc chắn tự tin, xen lẫn vài phần tùy tiện phong lưu.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ âm trầm, nép mình ở góc phòng ngày thường, như một kẻ đáng thương câm lặng.
Lâm Trĩ Giản chỉ cảm thấy gương mặt kia bỗng có chút chói mắt, căn bản chẳng để ý cậu vừa nói gì, chỉ biết chắc là không có chuyện gì thật.
Cô lơ ngơ gật đầu, lắp bắp đáp: “À… à, không sao thì tốt…”
Suốt đoạn đường sau đó, đầu óc cô cứ mơ màng, lảm nhảm trò chuyện cho có, mãi đến khi tới gần khu trường học.
Tuy nhiên, cách trường học chừng ba giao lộ thì Cố Bạch Y đã xuống xe.
Đến gần trường, cậu chợt nhớ thêm chút ký ức, nguyên chủ trong nhóm người quen vốn không có tiếng tốt vì thế quyết định sớm chia tay với Lâm Trĩ Giản.
Chuyện giúp đỡ hôm nay coi như đã trả xong nhân tình, tiện đường đưa một đoạn cũng đủ rồi.
Tất nhiên cậu không nói thẳng ra như vậy, chỉ lấy cớ là muốn đi siêu thị đối diện dạo một chút.
Lâm Trĩ Giản đơn thuần, không chút nghi ngờ gì mà tin, còn vẫy tay bảo hẹn gặp mấy ngày nữa.
Năm nay vừa đúng dịp lễ Quốc khánh trùng với Trung thu, kỳ nghỉ dài mười ngày mới qua được một nửa.
Phần lớn thầy trò trong trường đều đã về nhà nghỉ lễ.
Cố Bạch Y lần theo ký ức và bản năng tìm về ký túc xá, thì thấy không có ai ở đó.
Phòng ký túc xá sáu người nằm ở chỗ ngoặt hành lang, hai bên có cửa sổ, còn có hai ban công, vị trí khá thoáng đãng.
Không có ai ở, lại có chút trống trải lạnh lẽo.
Cố Bạch Y ngồi xuống ghế của mình, cúi đầu nhìn ngón tay.
Ngoài gương mặt, đôi tay có lẽ là thứ xinh đẹp nhất trên người Cố Bạch Y.
Rất nhiều người không dám khen ngợi vẻ ngoài cậu một cách công khai, nhưng với đôi tay ấy thì lời tán thưởng chưa bao giờ thiếu, nào là "đẹp như ngọc", "mềm như sương tuyết", "xương ngọc da trắng", “tuyệt sắc vô song” đủ kiểu văn hoa.
Từ nhỏ Cố Bạch Y đã học võ, va đập, chấn thương là chuyện thường, nên tay cũng thường xuyên có vết thương. Cậu thì chẳng để tâm, nhưng người xung quanh thì thường xuyên hốt hoảng, xót xa, than tiếc phí của trời.
Không cần cậu mở miệng, một đống thuốc trị thương, thuốc mờ sẹo cứ như miễn phí mà đưa tới trước mặt.
Mỗi dịp sinh nhật hay lễ tết, cậu đều nhận được đủ loại bao tay cao cấp đắt tiền khác nhau.
Đôi khi Cố Bạch Y cũng cảm thấy đôi tay này vốn không nên mọc trên người mình, mà nên được đặt lên bệ thờ mà cung phụng.
Đôi tay như thần tiên, nhìn phần mu bàn tay thì thanh tú trắng trẻo, đẹp đến mê người, nhưng lại vô cùng mong manh.
Thế nhưng lòng bàn tay lại không hề giống vẻ ngoài mềm mại đó.
Các đốt ngón tay được bao bọc bởi lớp chai sần rõ rệt, tàn tích của những năm tháng luyện đao múa kiếm không ngừng nghỉ.
Cố Bạch Y vốn thuộc về một thế giới hiện đại khác, nơi mà võ thuật vẫn còn thịnh hành, khắp thế giới đều tổ chức thi đấu đủ loại.
Từ nhỏ cậu đã bước vào con đường này.
Lên hai ba tuổi đã theo sư phụ lên núi học võ, khổ luyện mười năm, đến mười lăm tuổi chính thức xuất đạo, chưa từng thua một lần nào.
Ở thế giới đó, cậu là người đứng đầu võ đạo, danh chấn thiên hạ không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, đến khi vô địch thì cũng đồng nghĩa với nhàm chán.
Hơn nữa, Cố Bạch Y vốn không phải người có tham vọng lớn.
Đến năm 22 tuổi, mọi giải thưởng danh hiệu lớn nhỏ đều đã đạt được, trong lòng cậu nảy sinh ý định lui về ẩn cư.
Đúng lúc ấy cậu cũng vừa tốt nghiệp đại học, bèn dứt khoát chọn một thị trấn nhỏ phong cảnh hữu tình, đến trường tiểu học gần đó làm giáo viên dạy mỹ thuật.
Kết quả, còn chưa làm thầy giáo cá mặn được nửa năm, thì Cố Bạch Y đã nhắm mắt xuyên không.
Đôi tay này, chính là tay của cậu từ thế giới cũ.
Cầm chiếc bút nước trong tay, chỉ cần hơi dùng lực, liền “rắc” một tiếng, vỡ ra một đoạn, các mảnh nhựa nhỏ rơi lộp bộp xuống, như tuyết dưới ánh đèn mờ ảo.
Sức lực vẫn vậy, không thay đổi.
Thân thể cũng vẫn là thân thể cậu quen thuộc, chỉ có điều, người và cảnh xung quanh lại hoàn toàn xa lạ.
Đầu nhọn của mảnh nhựa đâm vào lòng bàn tay, đau âm ỉ.
Cố Bạch Y ngửa người ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngẩn người rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu.
Cậu đã thực sự xuyên không.
Không phải đang mơ.
Nhưng vì sao lại là xuyên thân lại còn có ký ức nguyên chủ?
Cố Bạch Y nghĩ không ra đáp án, dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sự thật thế nào, thì cũng vẫn phải sống tiếp. Dù sau này nguyên chủ có quay lại đi nữa, chẳng lẽ cậu lại phải ra đường ăn xin chết đói?
Cố Bạch Y tự an ủi mình như vậy, miễn cưỡng xem như tiêu hóa được tình huống, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Nguyên chủ năm nay 21 tuổi, cũng tầm tuổi cậu, mới lên đại học năm ba hơn một tháng.
Bằng tốt nghiệp còn chưa lấy được, đừng nói gì đến tìm việc tốt.
Huống hồ thế giới này võ thuật đã suy tàn từ lâu, đừng nói đến giải đấu lớn, người luyện võ còn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cố Bạch Y hiện tại có thể làm, nhiều nhất chỉ là làm thêm, lao động tay chân để duy trì nhu cầu sinh hoạt cơ bản.
Vì thế, hai chữ “tương lai” cậu tạm thời gác qua một bên.
Còn chuyện liên quan đến Thẩm Huyền Mặc, cậu thậm chí chẳng buồn nghĩ lại.
Sau một lượng lớn ký ức ùa về, Cố Bạch Y cảm thấy bản thân thật sự cần nghỉ ngơi. Ngẩng đầu nhìn lên giường phía trên, mí mắt đã sắp díp lại.
Cậu đứng dậy, duỗi người, rồi đi tắm.
Dọn dẹp qua loa xong, cậu trèo lên giường, cuốn chăn, gần như vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.
Trong mơ là một chuỗi hình ảnh vỡ vụn như đèn kéo quân.
Cậu thấy sư phụ trốn sau bếp gặm đùi gà, thấy chị họ trốn trong phòng đọc truyện tranh, thấy đối thủ lùi lại vì sợ hãi, thấy mặt hồ mênh mông ngoài cửa sổ xe…
Cậu cùng xe rơi xuống nước, dòng nước đục ngầu tràn qua đỉnh đầu.
Cậu mở mắt ra, cuối cùng rơi vào một đoạn ký ức không thuộc về mình.
"Cậu ta" ngồi trong phòng họp sáng sủa sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Mặc, không rõ là vì kích động hay sợ hãi, toàn thân run rẩy, ký vào bản "Hiệp ước yêu đương" kia.
"Cậu ta" chuyển đến một căn hộ sang trọng, có siêu xe đưa đón, bắt đầu thường xuyên tham dự các buổi tiệc tùng giới thượng lưu, trở thành trung tâm được mọi người tâng bốc.
Thế nhưng trong công ty và thư phòng, "cậu ta" vẫn bị chặn ngoài cửa.
Cho đến khi một đứa trẻ nhỏ xuất hiện rất được lòng người nhà họ Thẩm, xung quanh ánh mắt dần thay đổi, cười cợt chê bai "cậu ta" không thể bước lên mặt bàn, cả đời chỉ là người ngoài không thể bước vào cửa lớn Thẩm gia.
"Cậu ta" trong cơn tức giận đã đẩy đứa bé kia ngã xuống cầu thang.
Đứa trẻ được đưa vào phòng cấp cứu, "cậu ta" bị còng tay áp giải đi, quỳ trên mặt đất khóc lóc, nhưng không một ai quay lại nhìn lấy một lần.
……
Cố Bạch Y đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên gương mặt như tranh vẽ của cậu một tầng ánh bạc mờ mờ.
Nhưng gương mặt vốn điềm tĩnh ấy dưới ánh trăng lại hiện lên chút dữ tợn, run rẩy, mơ hồ, rồi cuối cùng lặng lẽ hóa thành một nỗi tuyệt vọng sâu sắc, như thể đã thấu hiểu tất cả.
Cậu không chỉ xuyên không.
Mà còn xuyên vào một quyển đam mỹ ngập tràn thị phi, trở thành một pháo hôi công cụ mang tên cùng truyện.
Cố Bạch Y, trong im lặng, chợt ngộ ra một điều ——
Khó trách trước kia chị họ cứ lôi kéo cậu hết lần này đến lần khác để phun tào cái quyển tiểu thuyết đó!