Cố Bạch Y vừa mới son sắt thề thốt với Thẩm Huyền Mặc rằng nhất định sẽ nghiêm túc diễn cho tốt, thì ngay hôm sau đã lại gặp Triệu Tang Thật.
Triệu Tang Thật cũng không phải cố tình đến tìm cậu, chỉ là tình cờ đi ngang qua con hẻm nhỏ bên ngoài cửa sau của nhà ăn.
Một đám đàn ông vạm vỡ, tay xách gậy gộc đi phía trước, Triệu Tang Thật thì đi phía sau, tay không tấc sắt, hai tay nhét trong tay áo giống như sợ lạnh. Nhìn từ xa chẳng khác gì một con mèo lớn buồn ngủ.
So với đám người cao to phía trước, anh ta rõ ràng là nổi bật với vẻ ngoài thư sinh. Trong một tập thể như vậy lại đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Cố Bạch Y xách túi rác ra ngoài, vừa nhìn liền thấy được Triệu Tang Thật.
“Bịch” một tiếng, túi rác rơi vào thùng.
Triệu Tang Thật cũng quay đầu nhìn lại cậu.
Trên mặt vẫn là nụ cười lấy lệ quen thuộc, may mà giọng điệu còn coi như ôn hòa, anh ta gọi đám tiểu đệ cảnh giác phía trước dừng lại.
“Đây là người quen của một người bạn tao...một người bạn nhỏ.” Triệu Tang Thật nói, rồi lại quay sang nhìn Cố Bạch Y: “Cậu…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play