Chưa kịp để Chung Ngôn nói, chiếc dù giấy trong tay Nguyên Mặc đã run rẩy: “Không thể nào, rõ ràng là năm người mà!”
“Cậu không cần cãi với tôi, tôi là quản sự, chuyện trong nhà không ai rõ hơn tôi.” Từ Liên cũng nhận ra có điều không ổn. “Thiếu nãi nãi, ngài hãy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc là bao nhiêu người?”
Chung Ngôn nhất thời im lặng, nhưng vẻ mặt hoài nghi của hắn cho thấy một cơn bão sắp ập đến. Hắn cẩn thận hồi tưởng. Ban ngày, hắn phơi nắng ngoài hiên, Thúy Nhi phơi chăn trong sân, Nguyên Mặc nói muốn bắt mấy con chim cút cho vào lồng chơi. Nhìn vào sân là những đám cỏ dại khô úa cao ngang thắt lưng. Vào mùa hè, chúng xanh mướt nên không quá chướng mắt, nhưng sang thu thiếu nước, chúng héo quắt lại nên trông rất xấu xí.
Các cô nha hoàn đang cắt cỏ dại. Bên trái có hai người là Xuân Chi và Hạ Lộ, bên phải có hai người là Thu Cốc và Đông Hoa. Còn một người nữa đứng ở phía trước con đường mòn dẫn đến rừng trúc…
“Không xong rồi, mau quay lại!” Chung Ngôn lập tức quay đầu, tạm thời không quan tâm đến đồ vật dưới hồ nữa, đưa Nguyên Mặc quay lại theo đường cũ.
Trong sân tĩnh lặng, ngay cả tiếng chim cút cũng không có.
Tiểu Thúy lo lắng. Thiếu nãi nãi và Nguyên Mặc ra ngoài, cô không yên tâm, dứt khoát thắp một ngọn đèn nhỏ ở cửa sân. Lúc này, cô ngồi trên bậc cửa đốt lò sưởi, vừa sưởi ấm tay vừa nướng vỏ quýt khô để sáng mai ngâm nước cho thiếu gia. Trong sân quá yên tĩnh, lúc này cô chợt hiểu vì sao Nguyên Mặc muốn bắt côn trùng về nuôi, vì về đêm, xung quanh đây tĩnh đến đáng sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play