Đôi mắt Chung Ngôn hơi nheo lại, rung rẩy cùng với nhịp đập của tim. Lần đầu tiên hắn nhìn y gần đến vậy. Có lẽ trước khi ngủ Tần Linh đã uống trà, nên trong miệng có vị mát lạnh của lá dâu và bạc hà.
Chắc chắn là vậy rồi, y luôn nghe lời hắn. Hắn bảo đổi thuốc thì đổi thuốc, bảo đổi trà thì đổi trà. Giờ y tuy đã khỏe, nhưng hễ nghe thấy loại trà nào hợp với bệnh của mình, y sẽ uống ngay mà không hề nhíu mày.
Cũng giống như trước đây y uống thuốc, một người bị bệnh tật hành hạ tàn nhẫn, thực ra lại là người tàn nhẫn nhất với chính mình, chỉ cầu được khỏi bệnh.
Tiếng kim linh đang khẽ rung cũng ngừng lại, như thể đang chờ đợi bước tiếp theo của họ. Nhưng bước tiếp theo phải làm sao, Chung Ngôn thực sự không biết. Người tu quỷ đạo như hắn đâu có dính dáng đến những chuyện này, chỉ có sư huynh là sớm nhập thế. Nhưng điều này không ngăn được mặt hắn đỏ bừng như ráng mây. Hơi ấm từ cơ thể đã được ngâm nước nóng bốc lên, như thể hắn vẫn còn đang trong nước. Đôi tay vòng lấy cổ y cũng bất động. Nên giữ chặt lấy, hay là tiếp tục vòng lấy đây?
Dừng lại một chút, đây không phải là vấn đề lớn nhất của hắn hiện giờ. Chung Ngôn tự cho rằng đã hiểu thấu đáo nhân tính, nhưng tại sao Tần Linh lúc này lại không né tránh?
Nhân tính thật quá khó hiểu!
Môi răng chạm nhau, người ốm yếu này bình thường chỉ đọc sách thánh hiền, vậy mà sao lại không dạy y điều này? Y không nên ngại ngùng mà tránh đi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT