Nguyên Mặc thức thời lui xuống, cánh cửa khẽ khàng khép lại. Tiểu Thúy đang đốt đèn bên ngoài, lúc này hai người bọn họ đều không cần ngủ, cùng nhau canh đêm cũng coi như có bạn. Trong phòng, Chung Ngôn vừa gội đầu xong, từ trong gương nhìn y: “Sao thế? Tôi vừa bước vào đã không nói tiếng nào.”
“Khụ khụ.” Tần Linh ho khẽ một tiếng: “Không, không có gì, nên ngủ thôi.”
Chung Ngôn cầm hũ sương ngọc trai vừa mở ra ngồi xuống bên cạnh, điểm điểm lên chóp mũi y: “Sao hả, nhất định đòi ngủ cùng nhau?”
Tần Linh liếc nhìn vệt sương trắng trên chóp mũi: “Chuyện đó thì không phải, tôi đâu phải hạng người có tâm tư như vậy. Chỉ là trong phòng đã dẹp bỏ trường kỷ, sau này cô với tôi phải cùng giường chung gối, cô…”
“Tôi làm sao?” Chung Ngôn bôi nốt điểm sương trắng kia lên da.
Tần Linh chỉ biết cười bất đắc dĩ: “Vậy cô muốn nằm trong hay nằm ngoài?”
“Trong với ngoài có gì khác sao?” Chung Ngôn lại ngó tới chiếc giường lớn. Tần Linh nhẹ nhàng giải thích, chắc do trong phòng giờ chỉ có hai người, nên cũng tiện nói chút lời riêng: “Khác thì không nhiều, tôi chỉ sợ cô ở nhà quen ngủ bên ngoài, giờ mà nằm bên trong lại thấy không tiện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT