Đại khái hai canh giờ sau, xe ngựa dừng lại.
Chung Ngôn ở trong xe ngủ chập chờn, lúc này lại tỉnh táo hẳn, là người đầu tiên nhảy xuống xe, vươn vai giữa khung cảnh non xanh nước biếc. Trái lại, Tần Linh suốt dọc đường không hề chợp mắt, cứ chăm chú nhìn ra ngoài xe, như thể muốn bù lại tất cả phong cảnh đã lỡ trong mấy năm qua. Bởi thế nên lúc này y lại mỏi mệt. Chưa đợi gia phó tới đỡ, Chung Ngôn đã chủ động dìu y xuống xe, khiến Tần Linh chỉ biết khẽ thở dài: “Lẽ ra phải là tôi đỡ cô mới đúng.”
“Ai quy định nữ tử chỉ có thể được nam tử đỡ? Nam tử thì không thể để nữ tử dìu sao?” Chung Ngôn vừa nói xong, bên kia Tần Dao đã được ma ma đỡ từ trong phòng xe xuống, được đưa vào kiệu mềm trên đỉnh dốc.
“Phải leo núi à?” Chung Ngôn lập tức hỏi, vì nếu bậc thang quá nhiều thì chỉ sợ Tần Linh khó lòng lên được.
“Đúng vậy, leo lên một đoạn là tới. Nếu không thì cũng có thể cưỡi ngựa.” Tần Linh hiển nhiên tinh thần vẫn còn tốt, chỉ về phía nam nói: “Lần trước tôi đến là đi đường kia, cưỡi một con ngựa đen nhỏ.”
“Giờ con ngựa đó đang được nuôi trong chuồng ngựa của tôi đó.” Tần Thước chẳng biết từ lúc nào đã đến sau lưng họ, “Ngồi một mình trên xe ngựa vừa buồn vừa chán, đại ca, lúc về cho tôi ngồi cùng xe với hai người nha. Tôi muốn nghe anh với đại tẩu nói chuyện, được không?”
“Nếu sư phó của cậu không ngăn thì tự nhiên là được thôi.” Tần Linh nói, ám chỉ vị sư phó suốt ngày kè kè bên tiểu đệ để dạy cưỡi ngựa bắn cung, ngoài vị đó còn có cả sư phó dạy chữ nghĩa. Gã đương nhiên vui vẻ, nói vài câu với sư phó rồi chạy sang bên anh trai chơi, còn bắt được một con chuồn chuồn đỏ, đặt lên mu bàn tay Chung Ngôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT