Tần Linh thấy rõ hai gò má nàng đỏ hồng, trong lòng không ngừng tự trách. Mình đã ti tiện đến mức mơ thấy một nữ nhi ăn mặc mỏng manh thì chớ, lại còn lỡ miệng kể ra nữa chứ, thật sự là không biết nên chui vào đâu cho đỡ xấu hổ.
“Trong mơ tôi cũng đâu có lén nhìn.” Y cuống quýt giải thích, nhưng càng nói lại càng cảm thấy như đang bôi đen thêm cho bản thân, “Tuy là cô… mặc như vậy, nhưng trong mơ tôi nhìn không rõ, thị lực mơ hồ, không thấy gì thật hết, chỉ cảm giác có nhan sắc thôi… Cô đừng sợ.”
Chung Ngôn vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ mím môi, cắn nhẹ vào môi dưới. Một cơn gió thổi ngang qua, thổi tung đóa hoa lê trắng nhỏ gài bên tai hắn.
Hoa lê đung đưa lấp ló, vì vừa đội quá nhiều hoa tươi, đầu hắn lúc này như phủ kín một tầng tuyết trắng. Chung Ngôn đưa tay sờ nhẹ lên đó, không khỏi tò mò muốn biết bản thân lúc này trông ra sao.
“Cô đừng sợ, tôi quên giấc mơ đó là được rồi, sau này tuyệt đối sẽ không để như vậy nữa.” Tần Linh thấy nàng càng lúc càng đỏ mặt, càng lúc càng sốt ruột, luống cuống tay chân vòng từ bên phải sang bên trái, đôi mắt trong veo tràn đầy nôn nóng, “Cô đừng sợ tôi mà.”
Chung Ngôn lúc này mới nhìn y, thật ra không phải sợ, mà là cảm thấy kỳ lạ.
Bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trêu ghẹo, ai ngờ người này lại thuần khiết như vậy, mơ cũng chỉ mơ đến việc nắm tay cùng ngủ. Điều đó khiến Chung Ngôn thật sự bất ngờ. Bao năm nay dạng đàn ông nào hắn cũng từng gặp, thế mà lần đầu đụng phải người cẩn trọng như vậy, cứ như coi hắn là bảo bình Bồ Tát trên điện cưới, không thể để thế tục nhiễm bẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT