Không thấy lạnh, Tần Linh âm thầm nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra thành lời. Cảm giác ấm áp kia như biến thành một tờ giấy Tuyên Thành (loại giấy cổ dùng để viết thư pháp, hút mực rất tốt), bao bọc lấy cơ thể ẩm ướt của y, khiến y như tan ra, như một giọt mực thấm vào giấy, nhẹ nhàng lan tỏa. Tiếng chuông chùa vẫn còn vang vọng trên đỉnh núi, y không hiểu sao giờ này còn có tăng nhân gõ chuông, chỉ cảm thấy âm thanh ấy thật dễ chịu.
Yên tĩnh. Im ắng. Mấy năm nay thân thể luôn đau ốm, chưa từng được một lần cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, khó mà thốt lên thành lời cho hết nỗi vui mừng. Người đọc sách vốn không nên tham luyến những thứ như vậy, phải có chí lớn, không nên vương vấn mãi nơi ôn nhu hương (ẩn dụ chỉ sự ấm áp, quyến luyến nơi tình cảm nam nữ), không nên để ý chí chìm đắm mà không rút ra được.
“Lạnh không?” Chung Ngôn không biết y đang nghĩ gì, chỉ khẽ hỏi, rồi ôm lấy y từ phía sau. Dưới chân trơn ướt, tảng đá có nước thì chẳng đứng vững được, nhưng hai người cùng nhau thì vẫn ổn. Cánh tay hắn kề sát, nhưng ngực lại không dám chạm hẳn vào, dù sao ngực hắn và nữ tử cũng khác nhau về bản chất. Làn nước cùng bộ yếm uyên ương đỏ thắm là thứ duy nhất ngăn cách giữa hai người. Chung Ngôn cẩn thận vuốt mái tóc dài của y lên, trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, thậm chí còn nghĩ muốn tựa đầu lên vai y từ phía sau.
Bờ vai ấy gầy đến đáng thương, khiến người ta không kìm được mà tựa vào.
Vậy rốt cuộc mình còn thử làm gì? Ngay cả chính Chung Ngôn cũng không rõ.
Tóc bị người ta nhẹ nhàng vén lên, cánh tay Tần Linh cứng ngắc, tiến lên không được, lùi lại cũng không xong. Trước khi lên tiếng, y đã cắn môi thật lâu, cuối cùng khổ sở nói:
“Tôi không lạnh… còn cô… cô có lạnh không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT