Thắp đèn không? Trong đầu Nguyên Mặc xoay một vòng, chẳng lẽ thiếu gia thật sự không nhìn thấy gì sao?
“Chỉ sợ thiếu gia cũng phát hiện rồi, ngài ấy nhìn kỹ ra ngoài một lúc, rồi liền bực bội không muốn nói chuyện. Ngài còn trách tôi không thắp đèn, tôi đâu có rảnh tay mà bật lên, vẫn luôn đứng canh trước cửa sợ thiếu gia nghĩ quẩn, hồ đồ mà làm bậy.” Tiểu Thúy run rẩy nói, rồi lại len lén quan sát sắc mặt thiếu nãi nãi, “Sau đó tôi hỏi mãi, thiếu gia mới nói không được để lộ chuyện này ra, không cho phép tôi nói với lão gia, càng không được mời lang trung. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, một ngụm nước cũng chưa uống, một hạt cơm cũng chưa ăn.”
Nguyên Mặc nghe chưa hết câu đã nóng ruột xông thẳng vào phòng trong. Chung Ngôn nhìn cậu đi khuất, dưới chân đã xuất hiện một vũng nước – ai nhìn cũng biết cậu mới từ dưới nước lên.
Tiểu Thúy cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn đại thiếu nãi nãi, càng không dám hỏi tiếp theo phải làm thế nào, chỉ có thể chờ bị xử phạt.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, mau đem cho tôi một bộ quần áo sạch.” Chung Ngôn đứng đó một lúc, như đang bị đông cứng giữa mặt nước, chậm rãi mới tan ra như tuyết.
“Ngài không trách tôi ư?” Tiểu Thúy bất chợt ngẩng đầu.
Lạ thật? Trách ai được? Chính bản thân mình đến giờ cũng chưa nghĩ ra đầu mối. Chung Ngôn lắc đầu, ngồi xuống ghế thái sư chờ đợi, để mặc những giọt nước từ đầu ngón tay nhỏ xuống. Tiểu Thúy nhân lúc đó vội mang quần áo, giày tất đến, hai tay dâng lên. Chung Ngôn đi sang gian phòng nhỏ thay đồ, khi ra ngoài liền đưa bộ quần áo ướt sũng cho Tiểu Thúy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT