“Sao vậy? Như thế là cô không cần phải… đói bụng nữa rồi.” Trong tay cậu siết lấy chút sinh cơ cuối cùng, “Người tu tà đạo như cô, với tôi có khác gì đâu? Việc ác gì cũng dám làm, giết người vô tội chẳng chớp mắt. Cô… cô và tôi đều giống nhau thôi. Chúng ta chẳng qua chỉ muốn dựa vào mấy thứ tà môn ngoại đạo để kéo dài thêm chút mạng sống. Tôi thì chẳng còn thân xác nữa, chỉ còn một giọt máu cuối cùng. Mượn xác người khác thì cũng chẳng dùng được bao lâu, chỉ có cái thân xác đầy bùa cổ kia là…”
Cậu còn chưa nói hết lời, cả thân thể đã bị Chung Ngôn xé làm đôi. Nhưng từ bụng cậu rơi ra lại không phải thịt máu nội tạng, mà là một đống da người. Trong kho chứa củi lập tức vang vọng tiếng gào thét đau đớn của cậu, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh nơi nhà bếp ngoài sân áp chế. Cậu trừng to mắt, rõ ràng bản thân ngụy trang kỹ như vậy, đến lúc chết cũng không nghĩ ra rốt cuộc là đã để lộ sơ hở ở đâu!
“Nguyên mệnh ti phách có phải vẫn còn ở trên người mày không?” Chung Ngôn chừa cho cậu một hơi thở cuối cùng, mắt trái đột nhiên giật mạnh một cái.
Nguyên mệnh thật sự, e là đã chết rồi. Chết vào buổi chiều hôm đó. Mà sáng nay, mình còn xoa đầu nó. Đứa bé vốn là linh hồn trung tâm hộ chủ, đôi mắt đen láy ấy dám vì Tần Linh mà cãi lại cả mình.
Người trước mặt giờ đã đau đến mức chỉ cầu chết sớm, nhưng lại bị kẹt lại ở khoảnh khắc nghẹn thở. Thì ra Chung Ngôn không chỉ biết cậu không phải là nguyên mệnh thật, mà còn biết nguyên mệnh đã chết, thậm chí còn biết cậu đã giữ lại ti phách của nguyên mệnh!
Giết đứa nhỏ đó chẳng khó. Bản thân cậu vốn không có thân xác thật, từ trước đến nay luôn mượn thân xác kẻ khác mà sống. Vài năm trước trà trộn vào Tần phủ làm nha hoàn, sớm đã quen thuộc nguyên mệnh. Cậu dụ đứa nhỏ vào kho chứa củi, vung tay chém thẳng vào đỉnh đầu nó. Thằng bé ngốc ấy còn chưa kịp kêu một tiếng đã chết rồi, như thể chưa từng sống trên đời, chết một cách rõ ràng, không hề có lấy nửa chiêu tự vệ. Mà vì sợ bị phát hiện, hắn giữ lại ti phách của nó, rồi biến da thịt mình thành dáng vẻ của nguyên mệnh. Như vậy cho dù Chung Ngôn có nghi ngờ, cậu cũng sẽ không bị vạch trần dễ dàng. Dù hỏi gì, cậu đều có thể trả lời.
Có ti phách, hắn sẽ có toàn bộ ký ức của nguyên mệnh.
“Nếu ti phách nguyên mệnh ở chỗ mày, mày hẳn biết sáng nay tao đưa cháo của Tần Linh cho Thúy Nhi ăn cùng nguyên mệnh, đúng không?” Chung Ngôn lại xé nát tay chân cậu.
Lớp da mỏng trắng xóa như tờ giấy rách rơi lả tả xuống, cậu đã không còn nói được thành lời, đôi mắt trợn lên như muốn lồi khỏi hốc mắt. Không sai, là cho ăn một bát cháo. Nhưng chỉ là một bát cháo thì làm sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play