Động tĩnh bên Tiêu Vi khiến những người xung quanh chú ý, lập tức có không ít người bu lại, trong số đó có cả trưởng nhóm phượt – Bàng Kiếm – cùng vài vị khách lẻ khác.

“Có chuyện gì vậy?”
Bàng Kiếm là một thanh niên vạm vỡ, giọng nói trầm ổn vang lên.

“Không có gì đâu.” Chung Ngôn khẽ xoay cổ tay phải, chiếc điện thoại của Tiêu Vi đã bị hắn giấu vào tay áo mình, “Chút nữa tôi sẽ trả lại điện thoại cho cô.”

“Nhưng bạn tôi đang gặp nguy hiểm mà!” Tiêu Vi đương nhiên không thể để yên.

“Nếu người đó có số, thì mọi chuyện cứ để tùy duyên.” Chung Ngôn nói đến đó là ngừng, cũng không thèm đưa điện thoại lại, lười nhác ngồi trở về bên cạnh đống lửa, dáng vẻ như đang đắm chìm nhìn ngọn lửa cháy bập bùng. Như thể cảm nhận được Tiêu Vi vẫn đang nhìn mình, hắn liếc lại một cái. Đó là một gương mặt dài, trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi mỏng như được vẽ bằng phấn hồng, bên thái dương cài một đóa hoa giấy trắng, trông như một người diễn tuồng.

Dáng vẻ này nhìn kiểu gì cũng không giống người thường, Tiêu Vi vội vàng lảng ánh mắt đi.

“Được rồi, không có gì đâu, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, giữ sức đi!” Bàng Kiếm sợ lòng người hoang mang. Xung quanh có quá nhiều người, nếu hỗn loạn lên thì sẽ rất khó kiểm soát. Mọi người nghe đoàn trưởng lên tiếng thì cũng giải tán, lần lượt trở lại bên cạnh những đống lửa.

Còn Tiêu Vi, trong lòng như có lửa đốt, không còn cách nào khác, cô đành phải ngồi xuống lại.

Chỉ là tâm trạng cô vẫn rối bời, không thể bình tĩnh được. Mơ hồ trong lòng, Tiêu Vi cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra. Bên cạnh cô, đống lửa đang cháy bừng bừng. Tổng cộng có năm đống lửa, trong đó bốn đống là của nhóm phượt, còn đống trước mặt cô là của các khách lẻ. Dù mọi người đều đang ở chung một chỗ, nhưng thực ra ai cũng không thân quen gì với nhau.

“Mọi người bị kẹt ở đây lâu như vậy rồi, vẫn chưa biết tên tuổi của nhau nhỉ.” Người lên tiếng là một thanh niên đeo kính đen, tên là Lương Tu Hiền.

Không ai đáp lại hắn, ai cũng ôm tâm sự của riêng mình. Còn Chung Ngôn thì ngồi một mình ở xa, dáng vẻ lặng lẽ mà ung dung như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tình cảnh hiện tại.

“Vậy thì để tôi giới thiệu trước vậy!” Lương Tu Hiền chủ động nói, “Tôi tên là Lương Tu Hiền, tới đây khảo sát, không ngờ lại gặp phải hiện tượng ‘quỷ dẫn đường’.”

“Trên đời vốn không có cái gọi là ‘quỷ dẫn đường’, chỉ là người lạc đường quá nhiều, lâu dần mới thành chuyện ly kỳ vậy thôi.”
Người vừa nói là một cô gái, mặc áo khoác lông vũ trắng dài, diện mạo thanh tú dịu dàng.
“Tôi tên là Hà Vấn Linh, là tác giả. Nghe nói núi Vọng Tư có chuyện ma quái, tôi tò mò nên mới đến thử.”

“Nhưng… trên đời thật sự có ma quỷ sao?” Tiêu Vi không nhịn được lên tiếng. Trước đây cô luôn tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật, nhưng bây giờ thì niềm tin ấy đang lung lay.
“Tôi… tôi tên là Tiêu Vi, làm y tá.”

Ánh lửa lay động không ngừng, phản chiếu gương mặt Tiêu Vi còn đọng nước mắt. Hà Vấn Linh quay sang nhìn cô:
“Từ trước đến nay tôi nghiêng về việc không có quỷ. Nghe nói hiện tượng ‘quỷ dẫn đường’ thật ra chỉ là do não bộ bị rối loạn phương hướng. Nhưng bây giờ thì…”

“Nhưng mà nhiều người như vậy cùng đi, lẽ nào ai cũng bị rối loạn phương hướng? Thế thì có hơi bất thường rồi phải không?” Lúc này người lên tiếng là một nam sinh, vừa mới tốt nghiệp đại học, trông còn rất trẻ, đôi mắt to long lanh như nước. “Chào mọi người, tôi tên là Tống Thính Lam.”

Nói xong, cậu lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào mắt mình.

“Cậu bị khô mắt à?” Tiêu Vi có thói quen nghề nghiệp, cô để ý thấy cứ tầm hai tiếng là cậu lại nhỏ một lần.

“Đúng vậy.” Tống Thính Lam cất lọ thuốc nhỏ mắt đi, “Nhưng mà mọi người đừng lo, tôi đã dùng bộ đàm vô tuyến để gọi cứu viện rồi, chắc chắn sẽ có người tới nhanh thôi.”

“Có thể mang theo bộ đàm bên người, chắc cậu không phải người bình thường đâu nhỉ?” Hai người đàn ông ngồi bên trái Tống Thính Lam, một người trong số đó lên tiếng, “Tôi tên Trương Đào, còn anh ta tên Lưu Giang. Không phải dọa mọi người đâu, nhưng lần này chúng tôi đến đây chính là để bắt quỷ.”

Lời họ nói khiến Tống Thính Lam giật mình, vội vàng cất bộ đàm đi. “Các anh là ai?”

“Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là — sao cậu lại có thể mang theo bộ đàm bên mình?” Lưu Giang nhìn chằm chằm vào Tống Thính Lam, “Rốt cuộc cậu là ai? Không nói thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Được rồi được rồi, mọi người đừng gây chuyện.” Thấy không khí căng thẳng, Lương Tu Hiền lập tức lên tiếng hòa giải, “Chúng ta có cãi nhau cũng chẳng ích gì, chỉ khi nào giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể thoát ra an toàn.”

Thoát ra an toàn sao? Chung Ngôn nhìn lướt qua với ánh mắt lạnh băng, từ tay áo rút ra một chiếc quạt xếp cán xương, mạnh mẽ bung quạt ra. Mặt quạt bằng lụa đã hơi ngả màu, nhưng hình vẽ mai, lan, trúc, cúc vẫn còn rõ ràng, nét bút rắn rỏi có hồn, đường nét bay bổng như mây nhàn hạc lượn. Vừa nhìn đã biết người hạ bút là kẻ phong lưu, xem nhẹ danh lợi, chỉ say mê non nước giang hồ.

Ngay lúc đó, ánh lửa không hiểu vì sao vụt tắt một thoáng, mà bên cạnh không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai người — một nam một nữ. Cô gái tên là Vương Tiểu Huân, mặc áo choàng đỏ tươi, ngậm kẹo mút, vẻ mặt nhàm chán, dáng vẻ chậm rãi lùi lại phía sau.

“Chán chết đi được, còn tưởng lần này có thể gặp phải chuyện gì kích thích một chút cơ chứ.” Cô nàng vừa lẩm bẩm than phiền, vừa lơ đãng đưa mắt quan sát người khác. Người đàn ông kia là lúc cả nhóm đang bị lạc thì gặp được—mặc đồ đỏ chói, mặt mũi trắng bệch, trông như chẳng còn sống được bao lâu nữa, lúc đó ai nấy đều tưởng là chạm mặt ma rồi.

Kiểu tóc của hắn cũng y hệt như diễn viên trong mấy vở kịch cổ trang, chẳng lẽ đội tóc giả thật à? Vương Tiểu Huân giả vờ như vô tình tiến lại gần, tay phải thì thoăn thoắt như đã quen đường, luồn tới cổ tay trái của hắn, định lén tháo chiếc vòng tay ra.

Chiếc vòng ấy trông rất kỳ quái, chỉ dùng một sợi chỉ đỏ mảnh buộc lại sáu đồng tiền cổ, không sao nhìn ra thuộc triều đại nào.

Ngay khi tay cô sắp chạm đến, Chung Ngôn bỗng lật cổ tay cực nhanh, ra tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay Vương Tiểu Huân. Các khớp ngón tay hắn siết chặt, lòng bàn tay lạnh như băng, chạm vào da khiến Vương Tiểu Huân có cảm giác như tay người chết.

“Định trộm đồ à?” Chung Ngôn “xoạt” một tiếng gập quạt xếp lại, cạnh vàng của cây quạt quất thẳng lên mu bàn tay Vương Tiểu Huân, mặt lạnh như tiền: “Không nên chạm thì đừng chạm vào, mạng người đấy.”

“Anh... anh hù doạ ai đấy hả!” Vương Tiểu Huân vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng phản pháo: “Con mắt nào của anh thấy tôi trộm đồ hả!”

“Ây dà dà, mọi người đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa mà.” Lương Tu Hiền vừa mới can bên kia xong, lại phải sang hòa giải bên này, “Vị bằng hữu này tên gì vậy, sao lại ăn mặc thế kia mà đã vào núi rồi?”

Chung Ngôn cũng không muốn chấp nhặt. Vương Tiểu Huân vừa nhìn đã biết là kiểu cô gái thích gây chuyện, thế nên anh buông tay ra. Vương Tiểu Huân vội vàng rút tay về, cổ tay vẫn còn vương lại cái lạnh như xuyên thấu tận xương, tựa như có thứ gì đó bám vào sống lưng cô.

“Họ Chung, tên một chữ là Ngôn. Còn việc tôi vào núi thế nào thì...” Chung Ngôn khựng lại một chút, bởi vì bản thân hắn cũng không rõ mình đã tới đây như thế nào.

Nói thẳng ra thì... hắn mất trí nhớ.

Không phải là quên sạch, những chuyện liên quan đến bản thân thì vẫn nhớ rõ—biết mình là ai, nhớ được thân thế, quá khứ—duy chỉ có điều không tài nào nhớ nổi mình vào núi bằng cách nào. Lúc tỉnh lại, hắn đã thấy mình đang đứng trên sườn núi, mà lại gần tới đỉnh rồi. Bên cạnh còn có một xác nam giới, có vẻ mới chết chưa lâu. Tính toán một chút, phong thuỷ ở núi Vọng Tư có vấn đề nghiêm trọng, hắn liền chọn đi theo hướng Sinh môn để thoát, ai ngờ lại đụng phải đám người xui xẻo này.

Theo lý mà nói, Sinh môn thì không phải Tử môn, không thể thay đổi theo giờ giấc được. Thế mà giờ lại như đi vào ngõ cụt.

Thấy Chung Ngôn không muốn trả lời, Lương Tu Hiền xoa tay nói: “Nếu vậy thì... mọi người đừng sợ, Tống Thính Lam đã liên lạc cầu cứu rồi, tôi đề nghị chúng ta cứ ở yên đây chờ đợi.”

Nghe anh nói vậy, Chung Ngôn trầm lặng bóp các đầu ngón tay, bắt đầu đếm ngược trong lòng. Không thể ở lại đây lâu—sát khí đã thành hình, quỷ sắp hiện thân rồi, nếu không đi ngay thì quỷ sát lần này sẽ xuất hiện.

“Ngồi đợi ở đây khác nào chờ chết! Tôi nói rồi, đây không phải mấy vụ quỷ đả tường bình thường đâu!” Trương Đào trừng to mắt, để lộ vẻ mặt hung dữ: “Chuyện này là một tiểu hung cục, quỷ sắp hiện ra rồi!”

Tiểu hung cục à? Chung Ngôn nhìn anh một cái, hiểu sơ sơ, nhưng không hiểu hoàn toàn. Nếu thật sự chỉ là tiểu hung cục thì đã chẳng vây khốn được hắn.

“Khoan đã...” Vương Tiểu Huân vừa rồi còn hùng hổ, giờ đã hơi chùn lại, “Ý các anh là... thật sự gặp phải ma rồi sao?”

“Cái này thì khó nói lắm.” Hà Vấn Linh vẫn giữ được bình tĩnh hơn Vương Tiểu Huân nhiều, “Núi Vọng Tư từ lâu đã có lời đồn có ma, nghe đâu đã có hơn chục người lên mà không thấy xuống, đến giờ vẫn chưa tìm được xác. Gần đây trong thành phố cũng có không ít chuyện lạ xảy ra, không biết mọi người có để ý không?”

“Tôi có nghe qua. Bệnh viện chúng tôi tiếp nhận một thầy giáo, anh ta... thi thể rất bất thường. Nói là mới xảy ra tai nạn, nhưng thi thể lại giống như đã chết hơn một năm rồi. Chuyện này... chuyện này chẳng phải là ma thật sao?” Tiêu Vi rùng mình một cái, hy vọng ai đó sẽ phủ nhận. Nhưng chẳng ai nói gì tiếp cả.

Muốn thay đổi thời tiết. Chung Ngôn khép mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức cho chặng tiếp theo.

“Không phải là quỷ… đúng không?” Tiêu Vi rơi một hàng nước mắt, lại nghĩ đến Triệu Lệ Lệ sống chết chưa rõ.

Ánh lửa trại đang ấm áp cũng dường như hạ xuống một tầng lạnh lẽo, ai nấy đều im lặng, mãi đến khi Tống Thính Lam thêm mấy nhánh củi vào lửa:
“Xin lỗi mọi người… tôi không thể gạt mọi người được nữa. Trên đời này… thật sự có quỷ.”

“Má nó, tao biết ngay mà, mày không phải dân thường rồi……” Lưu Giang như vừa đoán được điều gì, “Không phải ‘chó săn’ thì làm sao có thể mang theo bộ đàm vô tuyến?”

“Chó săn?” Chung Ngôn mở bừng mắt, đánh giá chàng trai trẻ trước mặt.

“Tình trạng chúng ta hiện giờ, rất có khả năng là đã bước vào một vụ án giết người do quỷ gây ra, mà còn rất khó thoát khỏi.” Tống Thính Lam không tranh cãi với Lưu Giang, nhưng lời nói lại hết sức nghiêm túc, “Sau khi bước vào vùng có sát khí, hoàn toàn mất tín hiệu. Thứ duy nhất có thể liên lạc được, chỉ là bộ đàm vô tuyến.”

“Điện thoại không có tín hiệu?” Tiêu Vi cúi nhìn điện thoại, vậy thì ban nãy mình với Lệ Lệ liên lạc bằng cách nào?

“Quỷ là một dạng năng lượng rất đáng sợ. Theo căn cứ khoa học, năng lượng luôn bảo toàn. Những con quỷ không thể thuận lợi siêu sinh đầu thai đều sẽ tồn tại trong tự nhiên, tức là trong thế giới năng lượng mà chúng ta đang sống. Oán khí trước khi chết càng lớn, thì năng lượng càng mạnh, thậm chí có thể phá hủy phong thủy một vùng, tạo thành sát khí. Mấy người đừng tưởng tôi nói chuyện ly kỳ dọa người—quỷ, thực sự là tồn tại rất đáng sợ. Tốt nhất cả đời đừng bao giờ gặp phải. Gặp rồi thì hoặc chết, hoặc bị thương.” Tống Thính Lam cố gắng dùng góc nhìn khoa học để giải thích cho bọn họ, “Cho nên…”

“Thôi đi, anh nói luôn cách trừ quỷ thế nào đi.” Hà Vấn Linh hỏi, còn rút ra cuốn sổ tay.

Tống Thính Lam chỉ có thể lắc đầu:
“Đáng tiếc là… nếu có thể trừ quỷ thì trên đời đã không còn nhiều vụ án ác nghiệt đáng sợ đến thế. Quỷ bị giết không chết. Chỉ có những con quỷ mang năng lượng cấp bậc cao hơn mới có thể trấn áp được chúng, hoặc dùng pháp khí đặc thù để phong ấn. Đây cũng chính là công việc mà tôi đang đảm nhiệm.”

“Các anh… hợp tác với quỷ?” Tiêu Vi kinh hãi hỏi.

“Có thể nói như vậy.” Tống Thính Lam gật đầu. Nhưng lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ.

“Xin lỗi, các vị cứ tiếp tục.” Chung Ngôn cười nhè nhẹ, lời nói cũng nhẹ như gió, mang phong thái từng trải, giống như một gốc cổ thụ hương trầm đứng sừng sững giữa trời cao, không màng cơn gió đời.
Những người này, tuổi đời còn chưa bằng một nửa của mình, vẫn còn quá non nớt.
Chỉ là tiếng cười của hắn vừa dứt, thì từ trong bụng truyền ra tiếng kêu ục ục khe khẽ—hiển nhiên là dạ dày đang náo loạn vì đói.

“Người anh em, đói bụng rồi à?” Lương Tu Hiền bật cười hỏi.

Chung Ngôn im lặng chịu đựng. Hắn đã đói từ lâu. Không, phải nói là… từ trước tới nay hắn chưa từng được ăn no một lần nào. Cơn đói khát mãnh liệt gấp hàng ngàn vạn lần người bình thường đang từng giờ từng khắc tra tấn hắn.
Lửa nghiệp như muốn thiêu rụi cả phế phủ.

“Không đói.” Qua một lúc trầm lặng, Chung Ngôn cười nhạt, cười chính mình. Tuy rằng hắn không bận tâm chuyện người hay quỷ, nhưng con đường tu quỷ đạo này quả thực đã huỷ hoại thân thể hắn. Gây ra nông nỗi hôm nay—là nam mà chẳng phải nam.

“Ta còn một gói bánh nén khô cuối cùng, mọi người chia nhau một ít.” Lương Tu Hiền móc từ trong ba lô ra, xé bao bì, trước tiên đưa cho người gần nhất—Chung Ngôn.

Chung Ngôn đưa tay đẩy gói bánh:
“Tôi ăn không nổi nhiều vậy.”

“Cầm đi.” Lương Tu Hiền cũng không ép, tiếp tục đi về phía nhóm lửa trại, chia bánh cho mọi người.

Những phút sau đó trở nên yên tĩnh lạ thường, ai nấy đều đang ăn gì đó.
Vương Tiểu Huân vì không trộm được chiếc vòng tay, liền chuyển sự chú ý sang bộ đàm trong tay Tống Thính Lam:
“Ê nhóc, thật sự là người chuyên đi bắt quỷ hả?”

“Bộ môn của tôi thì rất chuyên nghiệp, nhưng tôi thì vẫn chưa chính thức nhập môn.” Tống Thính Lam nghiêm túc giải thích.

“Tôi không tin, trừ khi nhóc đưa bộ đàm cho tôi xem.” Vương Tiểu Huân chìa tay đòi lấy, nhưng đồ vật quan trọng như vậy, sao Tống Thính Lam có thể tùy tiện đưa ra?
Thấy anh không chịu cho, Vương Tiểu Huân lại nhìn sang Lưu Giang:
“Còn anh làm nghề gì?”

“Cô gái nhỏ, nói chuyện nên giữ lễ phép chút.” Lưu Giang vừa nhai bánh quy, vừa vỗ vỗ cái ba lô leo núi dài hơn hai mét phía sau:
“Trong này chính là đồ dùng để tìm quỷ đấy. Có nó rồi, chúng ta có thể…”

“Ơ ơ khoan đã nào… có gì đó không đúng…” Lương Tu Hiền ngắt lời Lưu Giang.

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn anh.

Lửa trại bị gió thổi đến tán loạn, hơi ấm cũng dường như vơi đi ít nhiều.

Chung Ngôn gập quạt lại, mí mắt cụp xuống đầy mỏi mệt, lặng lẽ chờ đợi.

“Có gì đó sai sai.” – Lương Tu Hiền nhìn túi bánh quy trống rỗng trong tay, lại đảo mắt nhìn quanh bốn phía, lướt qua từng đống lửa trại một cách cẩn trọng.

“Ra đây đi.” – Chung Ngôn chậm rãi đứng dậy. Mà ngay khi hắn vừa đứng lên, Tiêu Vi đã bắt đầu run sợ. Bởi lúc nãy cũng chính là sau khi hắn đứng lên… thì bên phía Lệ Lệ xảy ra chuyện.

“Bánh quy tổng cộng có 25 miếng, mà chúng ta cũng đúng 25 người.” – Lương Tu Hiền tiếp tục nhìn một vòng, giọng nói đã mang theo lo âu và hoảng loạn – “Thế nhưng giờ bánh quy lại không đủ!”

Trương Đào buột miệng nói:
“Chắc chia không đều thôi, đừng có làm quá lên như vậy.”

“Nhưng mà…” – Lương Tu Hiền quay đầu, nhìn thẳng về phía Chung Ngôn – “Hắn có ăn đâu!”

Trương Đào lập tức câm bặt, như thể vừa bị hiện thực giáng cho một cú đấm thẳng mặt.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, vô tình hất tung bông giấy trắng đính trên thái dương của Chung Ngôn, để lộ ra hai cánh hoa nhẹ nhàng hé mở. Hắn đưa mắt quét quanh, chân mày khẽ nhướng lên, cổ tay trái hơi động, sáu đồng tiền đồng loạt xoay tròn, rơi xuống tạo thành một quẻ tượng.

“Cửa sinh đóng chặt, cửa tử than khóc. Trăm quỷ đi đêm, ác quỷ xuất hiện.” – Chung Ngôn lười biếng cười, như đang thưởng thức hoa mà nhìn đám tiền xu dưới đất.

“Anh đang nói cái gì vậy! Ý anh là sao!” – Lưu Giang chợt tỉnh ngộ, nhưng đã muộn mất rồi, vì không khí xung quanh đột nhiên lạnh hẳn đi

“Ý tôi là…” – Chung Ngôn nhìn thẳng vào Lưu Giang – “Quỷ, đã lẫn vào trong đây rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play