Chung Ngôn bưng bát canh loãng về phòng thì nhìn thấy Nguyên Mặc và Thúy nhi đang quỳ dưới đất, còn Tần Linh thì không nằm mà đã ngồi dậy.
“Làm sao vậy?” Hắn vội vã chạy vào nhà. Khắp nơi tràn ngập hương thơm thanh khiết của linh hoa cỏ sương sớm. Hắn nhìn về phía hai đứa trẻ, ánh mắt bất lực của chúng dường như đã nói lên tất cả, giáng một đòn nặng nề vào tim Chung Ngôn.
“Các em lui ra đi.” Chung Ngôn vẫy tay về phía chúng, trong lòng đã đại khái hiểu rõ mọi chuyện.
Nguyên Mặc và Tiểu Thúy vội vàng chạy đi. Hai đứa rối bời, không thể nào dọn dẹp tàn cuộc, đành để thiếu nãi nãi giải quyết. Chờ chúng đi rồi, Tiểu Dật lại mở mắt, nằm trong nôi nhìn cha và mẹ, rồi đưa bàn tay nhỏ xíu vào miệng ngậm.
“Đây là làm sao vậy?” Thấy Tần Linh vẫn chưa nói gì, Chung Ngôn liền ngồi xuống bên cạnh y. Khoảnh khắc này như dòng thời gian chảy ngược, trở lại đêm mưa bão khi Tần Linh bị mù, y yếu ớt đến mức không thể chống đỡ nổi, chỉ cần thêm một cọng rơm nữa thôi là sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tần Linh mãi một lúc lâu cũng không nói được lời nào, chỉ có bàn tay đang nắm chặt khung giường dần siết lại. Bàn tay của người đọc sách vốn không có nhiều sức lực, lúc này lại nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên ngoằn ngoèo, uốn lượn như một mạng lưới vận mệnh chông gai. Các khớp xương dần trắng bệch, lực đạo kia vẫn không buông, không có chỗ để phát tiết, dường như sự đấu tranh vô vọng với số mệnh từ ngoài vào trong đang đổ thêm dầu vào lửa, muốn giết chết y, nhưng y lại bất lực.
Ngay lúc Chung Ngôn chuẩn bị gỡ tay y ra, sợ y trong cơn giận dữ sẽ vung tay đập mạnh vào thành giường làm mình bị đau, thì đột nhiên lực đạo trên cổ tay Tần Linh biến mất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play