Trần Trúc Bạch ước tính sơ bộ, trước mắt có chín thi thể, đều là những người trẻ tuổi, không có người già.
"Rõ ràng hai ngày trước em còn gặp những người này." Chung Ngôn lần lượt chạm vào từng người. Có vài người hắn thực sự rất quen mặt. "Mới chết không lâu!"
Trần Trúc Bạch rất thận trọng, không muốn dùng tay chạm trực tiếp vào xác chết, có thể không chạm thì không chạm. Trên đời này chỉ có một người chết trong vòng tay anh, và điều đó đã để lại bóng ma đến tận bây giờ. Lúc này, anh lấy một chiếc khăn lụa từ tay áo, đặt lên cổ thi thể rồi đưa tay sờ vào, quả nhiên vẫn còn ấm.
"Đại khái cũng chỉ mới hai nén hương thôi." Trần Trúc Bạch lần lượt sờ từng thi thể. Không có thi thể nào có dấu hiệu của cứng cơ, điều này chứng tỏ họ chết chưa được bao lâu. Kẻ giết họ có lẽ vừa mới rời đi, chỉ trước khi họ đến một chút.
"Nhưng mà... tại sao lại giết những người này chứ!" Chung Ngôn rất khó hiểu. Hắn có thể hiểu quỷ dữ giết người, nhưng không thể hiểu nổi vì sao con người luôn có thể ra tay tàn độc với đồng loại, giống như những gì hắn đã chứng kiến trên chiến trường. Hắn lại lần nữa kiểm tra. Rõ ràng cơ thể còn ấm áp mà người đã không còn nữa, một đời ngắn ngủi kết thúc tại gian phòng phía chuồng ngựa Tần Trạch, chết một cách không rõ ràng.
Khi Chung Ngôn kiểm tra xong, Trần Trúc Bạch lùi lại một bước: "Kiểm tra ra được gì không?"
"Chỉ có một vết thương, ngay sau gáy họ, hơn nữa đều là vết thương chí mạng, một nhát là mất mạng." Chung Ngôn khép lại đôi mắt của một người trong số họ, một cái chết không nhắm mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT