Chung Ngôn rất hy vọng mình vừa nghe nhầm, bởi vì quỷ con xuất thế không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Tiếng khóc vang lên như một tín hiệu cực kỳ không ổn với cả Chung Ngôn và Hà Vấn Linh, khiến hai người tạm thời không dám hành động bừa bãi. Trong vài cái chớp mắt ngắn ngủi đó, Hà Vấn Linh thật sự không cảm nhận được đây là tiếng khóc của một đứa trẻ âm sinh, mà giống như là tiếng khóc của một đứa bé con người bị bỏ rơi ngay khi mới chào đời. Nhưng sau những chuyện kỳ dị và rùng rợn xảy ra trong đêm qua, dù giờ đây có một đứa trẻ thật sự hiện diện ngay trước mắt cô, cô cũng không dám tùy tiện chạm vào.
“Là đứa bé đó sao?” Cô hỏi Chung Ngôn với giọng như cầu cứu.
Chung Ngôn không trả lời, xem như đã ngầm thừa nhận.
“Nó có giết chết tụi mình không?” Hà Vấn Linh lại hỏi. Quỷ mẫu đã kinh khủng đến thế, đứa con của ả ta chắc chắn còn độc ác hơn nữa.
“Không biết.” Chung Ngôn nhìn về phía phát ra tiếng khóc, mỗi tiếng khóc càng lúc càng thê lương, như thể đang gào khóc vì những oan khuất không lời giữa nhân gian, như mang theo bao mối hận sâu không kể xiết, “Nếu quỷ mẫu còn ở đây, thì mẹ con hai đứa chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai. Cũng may quỷ mẫu đã rời đi, đứa nhỏ này chắc chắn bị hao tổn sinh lực nghiêm trọng.”
Nghe vậy, Hà Vấn Linh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Cô mang cái này đến đó đi.” Chung Ngôn rút từ tay áo rộng ra một lá bùa màu vàng, “Nếu không trấn được nó, hai ta cũng chẳng sống nổi mà chờ cứu viện đâu. Nhưng nếu trấn được, thì cứ giao nó cho Khôi Hành Giả là được.”
“Tại sao lại là tôi đi?” Tuy Hà Vấn Linh không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy lá bùa, bởi vì cô tin Chung Ngôn sẽ không để mình chết vô ích, chắc chắn hắn có lý do.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT