Nguyên Mặc là một đứa trẻ đã chịu nhiều khổ sở từ nhỏ, sinh ra vào Tết Trung Nguyên, tên được đặt tùy tiện, lúc nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nuôi đến bốn, năm tuổi liền bị bán. Trước khi vào Tần gia, Nguyên Mặc đã nhiều lần nghĩ rằng mình sắp chết. Chỉ từ khi theo đại thiếu gia, cậu mới được sống những ngày tháng tốt đẹp như thần tiên, đến mức nếu chủ tử bảo cậu đi chết, cậu cũng sẽ không do dự.
Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy chủ tử rất muốn bóp chết mình.
“Sao em lại biết?” Tần Linh sống đến giờ phút này, đây là khoảnh khắc ngạc nhiên nhất, còn kinh ngạc hơn cả việc biết bệnh của mình là do người khác hãm hại. Thân phận của Tiểu Ngôn không phải chỉ có mình y biết sao? Sao một đứa trẻ nhỏ như Nguyên Mặc cũng có thể nhận ra?
Tiểu Thúy đã nhắm mắt lại, thầm lặng thắp hương cho Nguyên Mặc. "Nguyên Mặc à, cậu hãy tự cầu phúc đi, ngàn vạn lần đừng nói ra chuyện tôi cũng biết."
“Cái này… cái này…” Nguyên Mặc ngày thường còn thấy mình ăn nói lưu loát, lúc này lại chẳng nói được gì. Bởi vì đầu óc cậu không kịp phản ứng, bị tắc nghẽn, không nghĩ ra cách giải thích nên không thốt ra được nửa chữ. Cậu muốn nói dối, nhưng tiếc là thiếu gia hiểu cậu quá rõ, chỉ cần cậu đảo mắt là sẽ bị nhìn thấu.
Trong phòng vẫn còn văng vẳng vài tiếng la hét thảm thiết, càng nghe, Nguyên Mặc càng lo lắng, đôi môi cậu mấp máy nhưng vẫn không thể nói nên lời.
“Em biết từ khi nào?” Tần Linh nhìn vẻ mặt cậu, trong lòng đã có câu trả lời. Tiểu Mặc này chắc chắn đã biết từ lâu, chỉ là giấu đi không nói. Nghĩ đến đây, Tần Linh cảm thấy răng ê buốt, như vừa uống một hũ dấm chua. Rõ ràng mình và Tiểu Ngôn là vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng, là người thân cận nhất, chẳng lẽ không nên nói cho phu quân đầu tiên sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play