Con mèo kia là... Trần Trúc Bạch nhìn thêm hai lần, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng việc lớn trước mắt còn chưa xong xuôi, anh không thể đuổi theo giết ngay lập tức.
Chung Ngôn từ từ hồi phục lại, nhưng hai chân vẫn mỏi rã rời và không ngừng run rẩy. Hắn không cần phải giả vờ, ai nhìn cũng biết hắn vừa bị vắt kiệt sức. Đứa bé bên cạnh cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không nín. Hắn chẳng biết phải dỗ như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nó.
Hà Thanh Liên vẫn tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Chung Ngôn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ nghi ngờ. Phản ứng của Chung Ngôn cũng không giống như người vừa mới sinh xong, sao lại không ôm đứa bé một chút nào?
Hay là, thật sự không còn chút sức lực nào? Hà Thanh Liên đứng cách đó vài bước, một lần nữa nhìn kỹ hai mẹ con trên giường.
Nước mắt Chung Ngôn vẫn chảy, hắn chưa từng trải qua những gian nan ấy, nên cũng không dám nói mình thực sự có tình mẫu tử. Chỉ là cảm thấy đứa bé này sao mà đáng thương đến thế. Trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Chung Ngôn không nhìn rõ đường đi, chỉ cảm thấy dưới chân dính nhớp.
Vô tình, hắn giẫm phải một thứ gì đó, suýt chút nữa ngã. Lần này, hắn rất nhanh trí, túm lấy người bên cạnh, ôm chầm lấy người nọ.
“Trước đừng mở mắt.” Người kia lên tiếng. Lúc này Chung Ngôn mới để ý rằng mắt mình đang bị bàn tay kia che lại, nên mới không thấy đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT