Xúc tua dừng lại ở hai bên gò má, gương mặt cúi xuống của Chung Ngôn bị nâng lên, như thể đang an ủi, từng chút một khẽ chạm lên làn da hắn.

Thứ này rốt cuộc muốn làm gì? Chung Ngôn thật sự không hiểu. Đến cả ác quỷ hắn còn có thể nuốt chửng, vậy mà thứ này lại mãi không thể tiêu hóa nổi. Nếu hôm nay thật sự khó thoát khỏi cái chết, không ngờ kẻ ở bên hắn đến phút cuối lại là nó.

“Vật nhỏ, mau chạy đi.” Chung Ngôn đột nhiên thấy thương xót nó, nghĩ đến trong bụng mình đang bị nghiệp hỏa giày vò, chắc chắn nó cũng chẳng dễ chịu gì. “Nhân lúc tao còn có thể mở đạo tràng, mau bò ra khỏi bụng tao, chạy được xa thì chạy cho xa vào.”

Xúc tua vươn dài ra, rõ ràng nó cũng chẳng định rời khỏi bụng Chung Ngôn, thậm chí còn mọc thêm một cái mới.

Chiếc xúc tua mới mọc ấy cử động khe khẽ, phần đỉnh lồi lên một con mắt. Nếu không phải hình dạng bên ngoài của nó quá mức kỳ dị, ánh mắt kia thậm chí có thể xem như trong sáng.

“Mày… còn thấy được sao?” Chung Ngôn hoàn toàn không ngờ tới.

Con mắt ấy tiến sát đến chóp mũi Chung Ngôn, như đang thử nhắm lại. Nó vốn không có mí mắt, nhưng giờ đang bắt chước hình dạng của Chung Ngôn, cố gắng mọc ra một lớp mí mắt.

“Mau chạy đi, nếu không thì trốn dưới gốc cây bị sét đánh kia cũng được, đồ vật đó trừ tà, biết đâu có thể giữ lại cho mày một mạng.” Chung Ngôn nói, nhưng nghĩ lại thì bật cười khổ sở. Thứ có thể trừ tà thì đương nhiên cũng có thể tiêu diệt nó — bởi vì bản thân nó chính là tà vật.

Không học được cách chớp mắt, con mắt ấy chỉ biết lắc qua lắc lại. Hình dạng của xúc tua liên tục thay đổi, Chung Ngôn nhìn là hiểu ngay: nó đang cố gắng biến hình theo hình dạng của hắn. Nhưng nó không có thịt, da, xương cốt — dĩ nhiên không thể biến thành người, chỉ là một bãi máu sền sệt chẳng thể đứng vững. Chung Ngôn đưa tay chạm vào con mắt kia, nó lại chẳng hề tránh né, tròng mắt cứ cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

“Được rồi, nếu mày không chạy, thì quay lại đi.” Chung Ngôn cố gắng giao tiếp với nó, không chắc nó có hiểu hay không. Nếu có thể cùng nhau sống sót ra ngoài, thì nuôi nó như mèo con chó con cũng được — cùng lắm coi như một món lương khô dự trữ. Nào ngờ lời vừa dứt, nó liền ngoan ngoãn trườn trở lại khoang miệng, định theo đường cũ mà chui vào bụng.

Rồi tròng mắt đó lại kẹt ngay cổ họng Chung Ngôn, kẹt lưng chừng, vô cùng khó chịu.

Chung Ngôn ngậm con mắt đó trong miệng: “……”

Vật nhỏ kia thử vài lần muốn trượt vào mạnh mẽ, phát hiện cổ họng thế nào cũng không mở ra được, lúc ấy mới chịu thu lại con mắt, biến thành xúc tua, chầm chậm bò lại vào dạ dày. Cùng lúc đó, một cơn cuồng phong lại ập tới, Chung Ngôn đứng không vững, Tiêu Vi vốn trốn sau lưng hắn liền đưa tay ra đỡ, nhưng bị Chung Ngôn vung tay đẩy ra.

“Rốt cuộc cô đã lừa tôi chuyện gì?!” Chung Ngôn quát to, lạ một điều là hắn chưa dùng nhiều sức, vậy mà một bóng đen đã lao thẳng tới trước mặt Tiêu Vi, thay Chung Ngôn bổ một chưởng. Đó là quỷ lực gia trì — ác quỷ bị hắn thiêu chết đã hoàn toàn dung hợp với hắn, hành động lời nói đều như một.

“Tôi…” Tiêu Vi bị một chưởng đánh bay mấy mét, lấy tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi, mùi tanh ngọt tràn ngập trong miệng.

Còn bên ngoài lớp sương, con nữ quỷ mặc áo cưới kia đã lơ lửng đáp xuống. Hành động của cô ta kỳ dị quái đản, nhìn như đang đi về phía trước, nhưng thật ra là quay lưng lại với Chung Ngôn, đi lùi về phía hắn. Mỗi ba bước lại cúi lưng hành lễ một lần. Đôi giày thêu uyên ương chỉ to bằng nửa bàn tay, nhỏ nhắn, thanh mảnh. Áo cưới phía sau là lụa đỏ trải dài, đường thêu tinh xảo, hình ảnh kim phượng vờn rồng.

“Đảo bái thần, ha ha… Để tôi xem còn cái gì nữa nào! Giết thế này rồi còn cái gì nữa! Tới đi! Tất cả tới hết đây!” Chung Ngôn vừa ho ra máu, vừa gào lên điên cuồng. Nữ quỷ áo cưới đè ép từng đợt vào trong Quỷ Tràng của hắn, gây tổn thương cực lớn cho thân thể hắn — rõ ràng con ác quỷ mà hắn thiêu chết lúc trước hoàn toàn không thể sánh nổi với ả.

Ngày đại hỉ, mười dặm hồng trang, sấm sét rung chuyển cả núi rừng — phải là oán khí cỡ nào, phong thủy kiểu gì, mới có thể dưỡng ra một con sát quỷ như thế này!

Đảo bái thần ba lần — chứng tỏ oán niệm trong lòng nữ quỷ này sâu không đáy. Đừng nói là hắn, ngay cả cái đội Khôi Hành Giả gì kia có tới, thì cũng chỉ là có bao nhiêu chết bấy nhiêu mà thôi!

Ở ngay bên cạnh Chung Ngôn, Tiêu Vi đau đớn tựa vào gốc cây, thở hổn hển:
“Anh nghe tôi giải thích, tôi không có lừa anh!”

“Được, vậy thì trước khi tôi ra tay, cô cứ nói đi!”
Chung Ngôn giơ tay, bóp chặt lấy cổ họng Tiêu Vi. Tức giận trào lên khiến dạ dày hắn quặn thắt, từng cơn cuộn trào trong bụng. Cái thứ kia cũng đồng thời cảm nhận được cảm xúc của hắn, bắt đầu theo thực quản trơn tru bò lên. Vô số xúc tu đỏ tươi từ trong cổ họng chầm chậm trườn ra ngoài. Những xúc tu nhỏ li ti, như những sợi mao mạch nở rộ thành một đóa hoa đỏ, được hắn nôn phun ra. Mỗi khi đầu xúc tu chạm vào da, nó liền lập tức bám chặt lấy, quấn cả lên mặt hắn.

Chung Ngôn đành phải rút một tay ra, cố sức gỡ chúng khỏi mặt:
“Quay về!”

Tiếng quát vừa dứt, mấy xúc tu liền rút ngược trở lại.

“Tôi… Tôi…” Tiêu Vi vẫn chưa kịp nhìn Chung Ngôn ra sao, cố gắng lắm mới điều hòa lại hơi thở. Con nữ quỷ kia hành động không nhanh, nhưng làn sương xung quanh giờ đã mỏng đến mức gần như không còn thấy nữa.
“Tôi thật sự không lừa anh! Nhưng tôi là trẻ mồ côi, bà ngoại cũng không phải ruột thịt, tôi cũng không biết mình rốt cuộc có phải là người của bổn tộc hay không, bởi vì từ nhỏ tôi đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi!”

“Cô nói cái gì?” Chung Ngôn bỗng quay phắt đầu nhìn cô.

“Những lời tôi nói đều là thật! Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra! Từ lúc tôi chào đời, người thân đều đã chết cả, ngay cả một họ hàng xa cũng không còn ai. Năm tôi mười tuổi, bà ngoại đến trại trẻ để nhận nuôi, vừa nhìn thấy tôi đã chọn ngay.”

“Bà nói tôi với bà có duyên, từ đó về sau chúng tôi là người thân của nhau.”

“Những điều tôi nói đều là thật! Anh tin tôi đi… Chỉ là bà ngoại giờ đã chết, tôi cũng không còn cách nào để hỏi bà được nữa!”

Từng câu từng lời giải thích ấy khiến đầu óc Chung Ngôn dần tỉnh táo lại. Mồ côi, mới sinh đã mất hết người thân, không còn họ hàng ruột thịt—quả nhiên là vận mệnh của Tiêu Vi. Đúng là hắn đã đoán không sai. Đứa trẻ như thế vốn không thể thân thiết với ai trong gia đình, hễ gần gũi ai là khắc chết người đó. Lớn lên rồi cũng không thể lập gia đình, có người yêu thì người ấy cũng sẽ chết oan chết uổng trong vòng chưa đến một năm.

Còn bà ngoại của cô có thể chọn cô, nhất định không phải chuyện tình cờ. Bà ấy chắc chắn là một mã tiên—một người có căn cốt dị thường, thậm chí là cao tay. Nhìn một cái liền biết số mệnh của Tiêu Vi là "mệnh cô", cũng đoán được đứa nhỏ này dẫu có được người ta nhận nuôi thì cũng sẽ khắc chết cha mẹ nuôi, cho nên mới đem về nhà nuôi dưỡng. Những năm qua, bà nhất định đã dùng cách nào đó để phong tỏa mệnh cách của Tiêu Vi. Nhưng nay bà đã chết, phương pháp kia ắt hẳn cũng mất linh.

Thế thì… tại sao bà cụ lại có thể thần thông quảng đại đến vậy?
Chung Ngôn buông cổ Tiêu Vi ra, ngược lại túm lấy cổ áo cô:
“Bà ngoại của cô làm nghề gì?”

Tiêu Vi bị hắn kéo đến lảo đảo:
“Bà chỉ là người bình thường, may vá thôi, tôi chưa từng thấy bà gọi Mã tiên gì cả. Nhưng tôi biết trước đây bà từng trải qua chuyện gì…”

“Nói nhanh!” Chung Ngôn nóng ruột đến mức mắt đỏ ngầu.

“Bà từng đi lính! Tôi từng thấy huân chương của bà!” Tiêu Vi đáp, “Ở trong một cái hộp, có mấy cái. Nhưng tôi không đụng vào, đều chôn theo bà rồi.”

“Đi lính… huân chương… đi lính…”
Chung Ngôn buông cổ áo ra, lùi lại hai bước rồi bật cười:
“Vậy thì đúng rồi. Quỷ chỉ sợ hai loại người sống: một là loại đại gian đại ác, hai là loại đại trung đại chính. Bà ngoại cô chắc chắn từng nắm sinh mạng của không ít người. Dù bà từng giết người, thì cũng thuộc loại người sau! Bà ấy chắc chắn đã để lại một phần hồn phách trên người cô, cho nên chỉ cần Hà Vấn Linh vừa đụng vào cô là liền trúng đòn! Dù bà ấy đã chết rồi, nhưng vẫn đang bảo vệ cô!”

Tiêu Vi ngẩn người tại chỗ.

“Có điều bà ấy chỉ có thể bảo vệ cô một lần thôi. Ti hồn vừa chạm phải tà vật là tan biến. Nhưng đó vẫn chưa phải là mấu chốt, vẫn chưa phải…”
Chung Ngôn lẩm bẩm, liên tục quan sát Tiêu Vi.

“Vậy… cô còn có gì đặc biệt không?”
Chung Ngôn lại liếc sang nữ quỷ—nó đang bái thần ngày một nhanh hơn. Lúc trước là ba bước một quỳ, giờ đã là hai bước một quỳ, bóng dáng nó cũng rõ rệt hơn hẳn.

Giữa hai bên rốt cuộc có mối liên hệ gì? Chỗ đặc biệt của Tiêu Vi rốt cuộc là ở đâu? Ti hồn đã không thể cứu họ thêm lần nữa, vậy tiếp theo phải làm sao? Nữ quỷ kia rốt cuộc muốn gì?

Chung Ngôn càng nghĩ càng loạn. Sự đau đớn do bị ác quỷ gặm mòn ngày càng rõ ràng, đồng tiền trấn tà trên tay cũng bắt đầu rung lên dữ dội, không ngừng cảnh báo hắn: chạy đi!

Nhưng trốn không thoát—nếu không trừ tận gốc thì căn bản không thể trốn đi đâu được.

Chung Ngôn ra sức trấn tĩnh, cố ép mình suy nghĩ kỹ lại. Nhất định là mình đã bỏ sót điều gì đó.

Đúng lúc đó, Tiêu Vi đứng bên cạnh đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy bụng, run rẩy.

“Cô sao thế?” Chung Ngôn đỡ cô dậy, sợ rằng vừa rồi cô bị đánh gãy xương sườn.

“Tôi… bụng tôi đau quá.” Tiêu Vi khi nãy còn đứng được, giờ thì hoàn toàn phải dựa vào Chung Ngôn mới có thể giữ thăng bằng.

“Bụng cô bị sao?” Chung Ngôn lập tức cúi xuống nhìn bụng cô.

Tiêu Vi ngừng lại vài giây, ngẫm nghĩ rất lâu rồi cắn răng nói hết ra:

“Tôi đang mang thai.”

Chung Ngôn lập tức sững người—chuyện này…

“Bốn tháng rồi, đã bốn tháng rồi.”
Tiêu Vi vốn không định nói với bất kỳ ai. Cô không có bạn bè, chẳng có người thân. Mọi chuyện từ trước đến nay đều một mình chịu đựng, một mình giải quyết.

“Nhưng mà… bạn trai tôi đã mất tích rồi. Chắc là hắn định chia tay với tôi. Tôi vừa nói với hắn là tôi mang thai thì hắn lập tức cắt liên lạc, không bắt máy nữa. Tôi không biết phải làm sao… Tôi tưởng là bọn tôi sẽ cưới nhau, tôi đã rất vui. Nhưng rồi tôi chẳng thể tìm thấy hắn nữa. Hắn chuyển nhà, đổi việc, tôi…”
Tiêu Vi nói rất nhanh,
“Dạo gần đây tôi luôn mơ thấy Vọng Tư Sơn—chỗ mà bọn tôi lần đầu gặp nhau. Cho nên hôm ấy tâm trạng rối bời, liền nghĩ lên núi tự sát, kết thúc mọi chuyện.”

Chung Ngôn một tay chặn lên thân cây bị sét đánh toác ra, mày nhíu chặt lại, tay trái đặt lên thân cây bắt đầu run lên.

Rõ ràng là đang run.

“Bây giờ bụng tôi đau lắm… Tôi không biết nữa…” – Tiêu Vi cũng ngồi thụp xuống, tứ chi bắt đầu tê lạnh, hơi lạnh dồn hết về phía bụng dưới, rồi như thể có thứ gì đó nặng trĩu trong bụng đang cố ép xuống, muốn rơi ra ngoài. Gương mặt cô trắng bệch vì đau, mồ hôi lạnh túa ra dày đặc, cô ngẩng đầu nhìn Chung Ngôn cầu cứu — nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy trong mắt hắn… là nỗi sợ.

Hắn thực sự sợ hãi?

Những chuyện kinh dị vừa rồi xảy ra bao nhiêu việc như thế mà hắn còn không sợ, vậy mà bây giờ hắn lại sợ?

“Ý cô là… trong bụng cô… có thứ gì đó?” — Vài giây sau, Chung Ngôn mới cất lời, giọng cũng bắt đầu run rẩy.

Giờ thì mọi chuyện đều đã sáng tỏ! Không chỉ là một con quỷ—rõ ràng là một cục diện tử mẫu! Cô dâu mới chết khi trong bụng đã mang thai! Trẻ con là sinh linh dễ bị oán khí ám vào nhất, huống gì là một bào thai chết trong bụng mẹ còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời — nó đã hút sạch oán khí từ mẹ, so với mẹ nó còn độc hơn gấp bội.

Tử mẫu cục: mẹ sợ con, con ăn mẹ, hồn mẹ tan rã.

Cho nên lúc Hà Vấn Linh bị nhập, bụng cô ta mới mọc ra cái mụn có hình mặt người. Bởi vì cô ta không mang thai, nên đứa quỷ con chỉ có thể mượn da thịt để ló ra ngoài. Quỷ mẫu chờ đợi bao năm nay, chính là đợi một người phụ nữ mang mệnh cô sát, mang bầu, để sinh ra đứa con quỷ có thân thể thật sự. Nhưng tại sao ban đầu không nhập vào Tiêu Vi ngay, mà phải chờ tới lúc này?

Chung Ngôn nhìn đôi chân nhỏ vừa bước vào màn sương bên cạnh, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ hơn. Hắn lập tức bấm tay tính toán — không xong rồi.

Không nhập vào người là vì đang chờ đúng bát tự. Giờ đây đã khớp với canh giờ âm nhất. Quỷ thai vốn dĩ là oan hồn chết tức tưởi, không biết đã đợi bao nhiêu năm, hấp thụ đủ mọi oán khí, ác niệm nơi trần thế, vừa sinh ra liền là thứ độc ác nhất dưới trời. Bảo sao lại thu hút được đám quỷ dữ đến vậy, bảo sao các đạo sĩ từ khắp nơi đều tụ về núi Vọng Tư — tất cả là vì nó. Một khi nó chào đời, không chừng còn có thể nuốt chửng cả linh hồn chính mình.

Nhưng mà… đứa con âm sinh, hiện giờ đang ở đâu? Chung Ngôn nhìn khắp xung quanh, quỷ mẫu và quỷ con tuyệt đối sẽ không cách nhau quá xa, nó nhất định đang ở đâu đó gần đây, chờ thời cơ ra đời.

*Trong dân gian Trung Quốc, “âm sinh tử” hay còn gọi là “đứa trẻ âm sinh” là đứa bé được sinh ra trong hoàn cảnh trái tự nhiên, thường là: Mẹ đã chết khi mang thai, nhưng đứa bé vẫn được sinh ra sau khi mẹ qua đời, bào thai vẫn phát triển trong xác chết, hoặc tử thi bị lợi dụng trong các tà thuật luyện thi, hoặc là hồn ma/con của ma nữ, có thể do yêu quái hoặc lệ quỷ sinh ra.


Tác giả có lời muốn nói:

Phi Luyện: Hôn lên má vợ một cái, nở ra một đóa hoa nhỏ~

Chung Ngôn: Biến về cho tôi ngay!!

Phi Luyện: Dạaaa~

Chung Ngôn: Con nữ quỷ này mạnh quá…

Phi Luyện: Má ơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play