Thời tiết thay đổi.
Hà Vấn Linh và Tiêu Vi vừa mới nghĩ rằng có thể thuận lợi thoát thân, vậy mà chỉ trong chớp mắt, chút hy vọng ấy theo việc Lương Tu Hiền ngã xuống mà hoàn toàn tan biến. Hai con nữ quỷ mờ ảo kia thậm chí còn chưa ra tay, chỉ đứng cách họ không xa thôi, đã đủ để khiến họ cảm thấy rõ ràng sự tuyệt vọng và lạnh lẽo.
Cái lạnh ấy không giống với kiểu rét thông thường của thời tiết, mà như thể cả khung xương sống bị ai đó rút ra, ngâm vào nước đá, đau nhói và lạnh buốt lan khắp cơ thể. Từ sống lưng kéo xuống bụng, cả người dường như biến thành một cái vỏ rỗng. Hà Vấn Linh còn có thể miễn cưỡng đứng vững, còn Tiêu Vi thì hai chân mềm nhũn, tê dại ngã vật xuống đất, nỗi sợ hãi tột cùng đã ép cạn những giọt nước mắt cuối cùng, đôi mắt đờ đẫn, không thể khóc nổi nữa.
Mà Chung Ngôn, lại không hề tính đến khả năng này. Nếu Lương Tu Hiền đã ra tay dùng roi tiên, thì không thể nào lại chết nhanh như vậy, chết chẳng khác gì một người bình thường yếu đuối không chút sức lực. Nhưng trước mắt là thi thể lạnh ngắt rõ ràng, cổ bị vặn gãy một vòng, xương cốt lệch hẳn vị trí.
Chỉ có một khả năng duy nhất — con quỷ quá hung tàn, Lương Tu Hiền không trấn áp nổi, bị phản phệ mà chết.
Sau khi Lương Tu Hiền ngã xuống, hai vị thần hộ mệnh của anh ta cũng biến mất không thấy tăm hơi.
“Tại... tại sao lại như vậy…” Tiêu Vi run rẩy hỏi, vừa mới le lói được chút hy vọng sống sót, vậy mà lại dễ dàng tiêu tan chỉ trong tích tắc.
“Đừng có hành động bừa bãi.” Sắc mặt Hà Vấn Linh trắng bệch xen lẫn xanh xao, tuy trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất là đang gắng gượng. Không phải cô không sợ, mà là vì Chung Ngôn vẫn chưa hành động, điều đó có nghĩa là mọi chuyện vẫn còn hy vọng xoay chuyển.
Cô cố gắng phân tích tình hình hiện tại. Lương Tu Hiền đã chết, điều đó có nghĩa là: con quỷ có thể giết người mà không cần tiếp xúc, chỉ cần một ý niệm là đủ. Quỷ giết người trên lãnh địa của mình, chỉ cần nó muốn người đó chết, thì người đó căn bản sống không qua nổi giây tiếp theo.
Mà nữ quỷ kia vẫn chưa ra tay tiếp. Cô ta chỉ đứng yên, lặng lẽ. Bề ngoài nhìn qua chỉ là một thiếu nữ cổ trang, không có biểu cảm hung dữ, không có tứ chi kỳ quái hay lời nói phản tự nhiên, nói trắng ra là không có điểm gì đáng sợ cả.
Ngoại hình cô ta không khác gì khi còn sống, y hệt người thật. Nhưng chỉ cần một ý niệm, Lương Tu Hiền còn không kịp hô một tiếng “Cứu mạng” đã bị bẻ gãy cổ.
“Giờ phải làm sao?” Hà Vấn Linh đột nhiên quay sang nhìn Chung Ngôn, tất cả hy vọng đều đặt vào hắn.
Chung Ngôn thì lại đang nhìn về phía thi thể Lương Tu Hiền, trầm ngâm suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào. “Tạm thời đừng chạy lung tung. Chủ hồn của con quỷ đã hiện thân, nếu các cô chạy ra ngoài cũng không thoát nổi.”
“Lương Tu Hiền là do cô ta giết sao?” Hà Vấn Linh lại hỏi, sự bình tĩnh của Chung Ngôn cũng khiến cô dần ổn định lại. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay bất ngờ chụp lấy cổ chân khiến cô giật bắn mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy là Tiêu Vi.
Tiêu Vi muốn đứng lên, nhưng đã kiệt sức. “Tôi sợ… tôi sợ lắm…”
“Sợ thì có ích gì? Tự mình đứng dậy đi.” Hà Vấn Linh đã không chịu nổi nữa. Dù không có ác cảm gì cá nhân với Tiêu Vi, nhưng kiểu người cứ khóc lóc đòi người khác kéo chạy cùng chỉ làm vướng chân cả nhóm, “Gắng mà gom chút sức, nghĩ cách mà rời khỏi đây.”
Tiêu Vi bị cô nói cho cứng họng, cúi đầu, co người lại thành một cục.
Hà Vấn Linh không để ý thêm nữa, lại quay sang hỏi Chung Ngôn: “Quỷ thường giết người như thế nào?”
“Dùng ảo giác che mắt, nhập xác người sống, hoặc như vừa rồi đối phó với Lương Tu Hiền.” Chung Ngôn nói, đồng thời cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, “Đêm nay chết ở đây cũng không ít người rồi. Dù sao thì, quỷ mà muốn giết ai thì sẽ giết, có cầu xin nó cũng vô dụng. Cô dâu mặc áo cưới kia nhất định là chết oan trong ngày đại hôn, lại đúng lúc gặp phải phong thủy hiểm ác, linh giới giao nhau, vui hóa buồn, oán khí ngút trời.”
“Vậy sao bây giờ cô ta không động vào chúng ta?” Hà Vấn Linh tiếp tục hỏi.
Đó cũng chính là điều Chung Ngôn đang lo lắng: “Có hai khả năng — một là cô ta vẫn chưa định giết, hai là mục đích của cô ta vẫn chưa đạt được.”
“Vậy chỉ cần tìm ra được mục đích của con quỷ là xong, đúng không?” Hà Vấn Linh hỏi. Giờ cô lại không thấy sợ nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là một cái chết.
Chung Ngôn lắc đầu: “Giá mà dễ như vậy thì tốt quá rồi… Quỷ sát lần này e là căn bản không thể trấn áp được. Lương Tu Hiền chính là ví dụ điển hình. Các cô cẩn thận, đừng để bị nhập xác.”
Quỷ vẫn chưa nhúc nhích, nhưng Hà Vấn Linh lại có rất nhiều điều chưa rõ: “Cẩn thận bằng cách nào?”
Chung Ngôn một bên trả lời, một bên vẫn đề phòng quan sát xung quanh: “Khi linh hồn người sống dao động, quỷ sẽ lợi dụng lúc đó để nhập xác. Người đang bệnh, bát tự thuần âm, hay bị kinh sợ đều khiến linh hồn không ổn định.”
“Cho nên, quỷ sẽ hù dọa người, rồi nhân lúc tôi sợ hãi nhất để nhập vào?” Hà Vấn Linh hỏi, bắt đầu hiểu ra mấu chốt.
Chung Ngôn vừa gật đầu xong thì cổ tay trái có đồng tiền khẽ rung lên. Hắn cảnh giác liếc nhìn bốn phía: “Có thứ gì đó đang đến gần!”
Vừa dứt lời, Tiêu Vi vừa mới đứng lên đã lập tức ngã ngồi xuống đất, hoảng loạn nép vào chân Hà Vấn Linh.
“Đứng dậy!” Hà Vấn Linh sốt ruột túm lấy Tiêu Vi kéo lên. Vốn dĩ cô chỉ thấy Tiêu Vi lúc nào cũng khóc sướt mướt chẳng giúp được gì, giờ lại sợ cô ta bị dọa đến tinh thần suy sụp rồi bị quỷ nhập vào người. Tuy Tiêu Vi đã đứng dậy, nhưng cả người vẫn run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn như bún, nắm chặt lấy tay Hà Vấn Linh, cứ như chỉ cần buông tay là cô sẽ bị quẳng đi ngay.
Hà Vấn Linh không buồn quan tâm đến cô nữa, kéo theo cô bước vài bước, đi vòng ra sau lưng Chung Ngôn:
“Cái gì đang tới vậy?”
“Tạm thời chưa rõ, nhưng chắc chắn không phải là người. Có thể khiến đồng tiền rung mạnh như vậy, thứ đó không dễ đối phó đâu.” Trong lòng Chung Ngôn ngổn ngang suy nghĩ — Quỷ sát thì chỉ có một kẻ là nguyên chủ, một núi không thể có hai hổ, vậy mà bây giờ lại có thêm một thứ mạnh mẽ thế này đến, rốt cuộc là vì lý do gì mà lại thu hút được những thứ nguy hiểm như vậy cùng lúc tới đây?
Hà Vấn Linh nhìn sang bên trái, còn Tiêu Vi thì thập thò lo lắng nhìn về phía sau. Vừa liếc một cái, cô đã hét lên thảm thiết, rồi bổ nhào vào người Chung Ngôn. Chung Ngôn thân hình mảnh khảnh, gầy yếu như trái cây héo, lập tức bị cú va chạm này làm chao đảo.
“Đến, đến rồi……” Cô ta vùi mặt vào cánh tay Chung Ngôn, tay trái run rẩy chỉ về phía bóng tối bên phải, ấp a ấp úng không thể nói tròn được một câu.
Chung Ngôn cố trấn tĩnh lại — là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Thứ này rõ ràng là nhắm vào Tiêu Vi. Nhìn qua bên phải tưởng chừng như rất yên ổn, nhưng Tiêu Vi nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên, hàm răng va lập cập, chốc lát sau, Chung Ngôn mới nhận ra có điều bất thường trong mảng tối đó.
Một người đàn ông cao gần hai mét đang ẩn mình trong bóng tối.
Hắn mặc đồng phục lao động màu lam, đội mũ bảo hiểm xe máy cùng màu, dáng người cứng nhắc, khi bước đi hai tay không hề cử động, chỉ có đôi chân thay phiên nhau tiến về phía trước.
“Hắn tới! Hắn tới tìm tôi đó!” Tiêu Vi hoàn toàn mất kiểm soát, la hét ầm ĩ. Hà Vấn Linh không chịu nổi nữa, một tay túm lấy cô ta:
“Im ngay! Còn la hét nữa là tôi ra tay đấy!”
Tiêu Vi bị cô giơ cao tay dọa cho sợ cứng đờ, không dám nhúc nhích lấy một chút. Trong lúc đó, cái “quỷ giao hộp cơm” kia càng lúc càng tiến lại gần, tiếng bước chân cũng ngày một rõ rệt, chứng tỏ nó đang tiến về phía họ, sắp sửa đến trước mặt rồi.
Nỗi sợ hãi xóa sạch chút lý trí cuối cùng của Tiêu Vi, cô gào khóc om sòm.
Hà Vấn Linh nhanh chóng đưa ra quyết định, giáng cho cô một cái tát vang rền. Một tiếng “chát” vang lên đinh tai nhức óc, một bạt tai khiến Tiêu Vi đơ người.
“Nghe cho kỹ! Nó đã giết Triệu Lệ Lệ, giờ đến lượt nó muốn giết cô! Muốn sống hay muốn chết, tự cô chọn!”
Nửa bên mặt nóng rát, vừa tê dại vừa sưng lên, tai ù, mắt hoa, cả đầu choáng váng, sao bay đầy trời. Nhưng Tiêu Vi cố gắng đứng vững, một tay ôm lấy bên má bị tát, run giọng nói:
“Tôi… tôi muốn… muốn sống.”
“Vậy thì từ giờ đừng khóc nữa!” Giải quyết xong chuyện này, Hà Vấn Linh lập tức quay sang tóm lấy Chung Ngôn:
“Lương Tu Hiền chẳng phải nói cậu có quỷ giúp sao?”
Cô nắm chặt đến mức rõ ràng đã coi Chung Ngôn là hy vọng sống sót duy nhất. Chung Ngôn cũng đang nghĩ về lời của Lương Tu Hiền, vừa suy tư thì bỗng một cái xúc tu đỏ như máu thò ra từ giữa hai cánh môi.
Hà Vấn Linh và Tiêu Vi sững người, nhưng cũng chẳng còn hoảng sợ bao nhiêu nữa. Sau ngần ấy chuyện kinh hoàng tối nay, thì chuyện này chẳng thấm vào đâu.
Chung Ngôn vẫn còn đang nhìn cái xác của Lương Tu Hiền, nào ngờ bị cái xúc tu kia làm rối loạn suy nghĩ. Hắn dứt khoát cắn đứt luôn, chậm rãi nhấm nháp nuốt xuống. Bị cắn đứt một cái xúc tu, thứ đó cũng không giận, thỉnh thoảng còn gõ nhẹ vào chân răng hắn một cái.
Ban đầu Chung Ngôn cứ tưởng mình sống lại là nhờ cái sinh vật trong bụng này, ai ngờ lại không phải — là do cái bóng quỷ bốc cháy kia đưa hắn trở về. Vậy thì cái này rốt cuộc là gì? Vì sao nó lại nằm trong bụng hắn? Chung Ngôn nghĩ mãi không thông, đưa mắt nhìn quanh, “quỷ giao hộp cơm” chỉ còn cách chưa đầy mười mét, mà cái bóng đen kia thì vẫn không xuất hiện.
Quỷ của mình đâu rồi? Chung Ngôn không ngờ có một ngày mình lại khao khát được gặp một con quỷ đến vậy — lại còn là một con ác quỷ từng bị mình ăn thịt. Trước có quỷ, sau có quỷ, hai đầu giáp công, hắn thật sự không biết nên làm gì.
Thôi kệ, ngựa chết cứ coi như ngựa sống mà chữa, Chung Ngôn một lần nữa chắp hai tay trước ngực thành hình chữ thập. Dù không biết nghi thức triệu quỷ phải làm thế nào, nhưng lúc trước hắn từng dùng một dấu tay trừ tà, giờ có thể thử lại một lần.
Lòng bàn tay lạnh toát áp vào nhau, ngón trỏ gập vào khớp nối của ngón khác, lòng bàn tay tách ra, ngón cái đặt đúng vị trí. Chung Ngôn lặng lẽ niệm trong lòng: Khai!
Vừa dứt niệm, khói mù dày đặc lập tức bao phủ bốn phía.
Tiêu Vi và Hà Vấn Linh ho sặc sụa không ngớt, đây căn bản không phải là sương mù, mà là khói đặc do nhóm lửa tạo thành.
“Đi theo tôi!” Chung Ngôn không chắc có thể duy trì được bao lâu, làn sương chỉ phủ kín khoảng mười mét vuông. Nhưng trong lớp sương trắng dày đặc ấy, hai con quỷ vừa nãy đã biến mất không tung tích.
Căn bản là không tìm thấy lối thoát. Chung Ngôn cố gắng trấn tĩnh bước tiếp, nhưng giọng nói vừa rồi hắn cố gắng vứt bỏ lại lần nữa vang lên bên tai. Đó chắc chắn là tiếng nói của oan hồn bị thiêu chết, âm thanh mà người đó nghe thấy ngay trước khi trút hơi thở cuối cùng. Sau khi chết đi, thính giác cũng tắt lịm, cuối cùng vì không buông được nỗi oán hận mà hóa thành lệ quỷ. Giờ đây, chính hắn cũng đang phải đích thân trải qua nỗi dày vò đó.
Người bị kẻ ác giết hại, sau cùng sẽ thành ác quỷ. Đó là một vòng luân hồi không cách nào cắt đứt được.
Đột nhiên, Chung Ngôn cảm thấy buồn nôn dữ dội, phải vịn vào vai Tiêu Vi để lấy lại thăng bằng. Đúng ngay vào lúc then chốt như vậy, đám thứ hỗn độn trong bụng hắn lại bắt đầu quậy phá, từng đợt dâng lên cổ họng rồi trào ra khỏi miệng.
“Đừng nhìn tôi như thế.” Chung Ngôn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của Tiêu Vi. Những xúc tua như lưỡi rắn đang liên tục quét tới quét lui trên môi hắn.
Tiêu Vi khẽ gật đầu, xương gò má một bên đã sưng to, cả khuôn mặt đều sưng vù.
“Tôi còn một chuyện muốn hỏi... anh thật sự đã từng ăn quỷ sao?” Hà Vấn Linh bịt mũi hỏi, mùi khói nồng nặc quá mức, như thể đang hít phải khí độc.
“Cô có thể không tin.” Chung Ngôn chẳng buồn giải thích, “Không tin thì cứ đi đi.”
Hà Vấn Linh vội vàng xua tay: “Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là... nếu ăn quỷ lợi hại đến vậy, chẳng phải là ăn càng nhiều thì càng...”
“Cô sai rồi.” Chung Ngôn ngắt lời cô, “Cô tưởng ăn quỷ là chuyện dễ lắm à? Gặp được ác quỷ đã khó, ác quỷ mà bị tôi ăn được thì chỉ là may mắn. Nó phải đủ độc ác, mà lại không thể giết được tôi, nếu không thì không phải tôi ăn nó, mà là nó ăn tôi. Với lại... tôi cũng vì đói đến phát điên nên mới nghĩ tới chuyện ăn quỷ, chứ nếu có cái gì bỏ bụng thì tôi tuyệt đối sẽ không dây vào.”
Hà Vấn Linh như đang suy nghĩ điều gì đó: “Vậy bây giờ chúng ta... nên chạy đi đâu?”
“Trước hết tìm chỗ nào nghỉ một chút, đạo tràng này của tôi cũng không trụ được lâu đâu.” Chung Ngôn ôm bụng nói, “Nhớ kỹ, nếu không muốn chết thì đừng tự ý hành động, đừng làm những chuyện không nên làm, đừng tò mò, nếu không sẽ chết càng nhanh.”
“Vậy nếu chúng tôi hoàn toàn nghe lời anh, chỉ làm những việc nên làm, không tò mò chuyện gì cả, thì có thể sống sót không?” Hà Vấn Linh hỏi lại.
Chung Ngôn bật cười: “Không người khi chỉ cách quỷ sát một bước, vậy mà vẫn chết đấy thôi. Quỷ mà muốn giết người, thì cứ thế giết. Tất cả đều do vận may thôi.”
Một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim Tiêu Vi và Hà Vấn Linh. Ban đầu còn tưởng chỉ cần không bị lạc nhóm, không mắc mưu, không chạm mặt trực diện là sẽ sống được, ai ngờ từng bước đều có sát khí chực chờ. Tầm nhìn xung quanh mù mịt, không rõ đã đi bao xa, cuối cùng cũng thấy một gốc cây lớn. Tiêu Vi bị sặc đến nỗi nước mũi cũng trào ra: “Bên kia... bên kia nghỉ một chút đã.”
Chung Ngôn lúc này đã tới giới hạn. Ngay cả thủ ấn hắn cũng không còn sức kết nữa, làn sương mù dày đặc liền tự động tan đi. Cả ba người đến dưới gốc cây, không ai nói gì. Xung quanh không còn âm thanh nào khác, e rằng giờ này, những người sống sót chỉ còn lại họ.
“Xin lỗi mọi người, là tôi đã liên lụy đến cả nhóm.” Đợi đến khi thở được bình thường, người đầu tiên lên tiếng là Tiêu Vi.
Hà Vấn Linh tựa người vào gốc cây, nhắm mắt lại, không trả lời. Chung Ngôn cũng im lặng, thể lực gần như cạn kiệt.
“Thật sự xin lỗi.” Tiêu Vi ôm mặt khóc.
“Nói mấy lời này cũng vô ích, nghỉ đi một lát đã.” Chung Ngôn vừa nói vừa chậm rãi nhai nuốt thứ gì đó, “Đạo tràng quỷ đói của tôi vừa mở ra, cũng xem như tạo được một sát khí giữa sát khí. Hai con quỷ kia không vào được, đại khái là như vậy...”
Tiêu Vi nửa hiểu nửa không, gật đầu: “Chỉ là... Lương Tu Hiền vì cứu chúng ta mà chết thật thảm.”
“Chắc chưa đến mức chết đâu, tôi ngược lại cảm thấy hắn không chết.” Chung Ngôn cười cười, “Lúc nguy cấp, họ Lương còn hữu dụng hơn thứ trong bụng tôi, ít ra còn có thể ăn một chút. ‘Mã tiên’ còn có một cái tên gọi khác, là ‘nhảy đại thần’, kiêng kỵ bị người ta vỗ vai, vì trên vai có tiên gia. Hắn nhập xác chính là Liễu Tiên – tức là rắn, mà rắn thì có thể uốn mình quay đầu, nên hắn cũng có thể.”
Tiêu Vi tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy nên...”
“Hắn không phải chết, mà là chạy.” Chung Ngôn cười lạnh, “Biết đâu, hắn vốn dĩ không phải vô tình xâm nhập Vọng Tư Sơn, mà là cố ý đến. Núi Vọng Tư phong thủy rung chuyển, hấp dẫn ác quỷ, còn khiến Khôi Hành Giả và các diễn đàn khoa học chú ý, thì Mã Tiên Đường tất nhiên cũng sẽ bị động tĩnh đó thu hút. Sợ rằng có thứ gì đó sắp xuất thế rồi. Lương Tu Hiền chắc chắn là vâng mệnh đường khẩu đến đoạt thứ đó. Không đoạt được thì bỏ chạy giữ mạng. Người này... sau này nếu gặp lại, tôi nhất định không tha.”
Chạy thật à? Tiêu Vi không ngờ lại như vậy, nhưng dù sao cũng còn hơn là chết ngay trước mặt. Trải qua bao nhiêu chuyện, tận mắt chứng kiến biết bao người chết, cô âm thầm siết chặt quyết tâm: “Một con quỷ thôi đã đủ phiền phức rồi. Cái con quỷ cơm hộp kia là tìm tôi. Nếu hắn quay lại, các anh cứ chạy đi, đừng lo cho tôi. Để tôi gọi video với Lệ Lệ.”
“Đừng nói thế, nói gì cũng vô ích.” Hà Vấn Linh khẽ cất lời, “Cô còn chưa biết nhà Triệu Lệ Lệ xảy ra chuyện gì mà.”
Chung Ngôn đang chăm chú nhìn lòng bàn tay, suy nghĩ xem rốt cuộc thứ sắp xuất hiện trên đỉnh Vọng Tư Sơn là gì. Bao nhiêu thế lực đều đang hướng về nó, đủ thấy nó không hề tầm thường. Cái xúc tua bị cắn đứt trong tay hắn đã hóa thành một cục than nhỏ lẫn máu loãng – điều đó chứng tỏ thứ trong bụng con quỷ kia toàn là máu, không có thịt, không có da, không có xương. Nghe xong lời Hà Vấn Linh nói, hắn từ từ buông tay xuống.
“Tôi...” Tiêu Vi còn định nói gì đó thì Chung Ngôn đã lên tiếng: “Tiêu Vi, lại đây đỡ tôi một chút.”
Tiêu Vi vội chạy tới, đỡ lấy Chung Ngôn lúc này gầy yếu như cành cây khô: “Anh có phải là...”
Cô vừa định hỏi anh có phải đang thấy khó chịu không, thì bất ngờ bị Chung Ngôn bóp chặt lấy cánh tay. Lực tay đó hoàn toàn không giống người đang kiệt sức đến mức cần người khác đỡ. Hô hấp của Tiêu Vi nghẹn lại, cô còn tưởng mình bị quỷ bám, định vùng ra, không ngờ lại bị véo đau hơn nữa.
Chung Ngôn thấy mình đã giữ chặt được cô, liền nhắm mắt hít một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái đến mức không sao diễn tả được.
Lúc Tiêu Vi quay sang nhìn Hà Vấn Linh định cầu cứu, thì Chung Ngôn đột nhiên mở to mắt, nở nụ cười:
“Tôi nhớ rất rõ, Tiêu Vi chưa từng nói với bất kỳ ai rằng bạn của cô ấy tên là Lệ Lệ và họ Triệu.”
Tiêu Vi lập tức quay phắt người lại. Giây phút đó, cô đã hiểu được biểu cảm vừa rồi của Chung Ngôn có ý gì.
“Cũng khá đấy, bị thứ kia bám vào người từ lúc nào mà tôi cũng không phát hiện ra.”
Ánh mắt Chung Ngôn quét về bên trái — nơi lúc nãy Hà Vấn Linh vẫn còn tựa lưng vào thân cây — nay đã không thấy đâu nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Ngôn: Cho nên, có một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ sắp xuất thế, tất cả bọn họ đều vì nó mà kéo đến. Rốt cuộc, đó là thứ gì chứ?
Phi Luyện: Ngươi thử hỏi cái bụng của ngươi xem?