“Giấc mơ không bắt đầu bằng máu. Nó bắt đầu bằng sự im lặng…”
Trong giấc mơ đó, Han Ji Seok lại đứng trong phòng mổ trắng toát. Căn phòng không có tiếng của máy theo dõi, không có âm thanh của tim đập trên màn hình. Căn phòng chỉ có anh, người nằm trên bàn mổ và một chiếc giường trải ga trắng, đẫm máu ở phần giữa ngực. Máu loang, từng chút, từng chút một như thể còn sống.
Anh không thấy rõ gương mặt người nằm trên bàn. Nhưng trong tâm trí anh biết người này là ai
“Anh hai ơi…”
Một giọng nói vỡ ra như sương, mong manh đến mức anh không dám tin là thật.
Tay anh bắt đầu run lên, run đến nỗi cầm dao phẫu thuật còn rơi xuống đất , đôi môi anh sau lớp khẩu trang đang run rẩy cố bật ra từng âm thanh.
“Ji Yeong à…anh…anh không làm được…”
Anh nhìn xuống tay mình đang ướt đẫm, là mồ hôi. Không, là máu. Anh không còn phân biệt được nữa. Hình ảnh nửa thực nửa mơ cứ xoay chuyển liên tục. Mồ hôi trên trán anh túa ra như tắm.
Cánh tay người con trai ấy đưa ra, tìm đến tay anh như một phản xạ, nhưng giữa chừng thì biến mất.
“Anh hai ơi…anh sẽ cứu em… đúng không?”
Và rồi như mọi lần, anh không trả lời. Vì anh chưa từng làm được điều đó.
__________
Ji Seok bật dậy khỏi giường.
Căn phòng tối không đèn, chỉ có những ánh sáng từ thành phố bên ngoài len vào khe rèm, rọi lên trán anh đang lấm tấm mồ hôi.
Chiếc áo thun xám bạc dính sát vào lưng, ướt đẫm. Hơi thở anh không đều, như thể vừa bơi ngược trong một đại dương không có lối lên. Tay run, không phải vì lạnh, mà vì giấc mơ ấy chưa bao giờ kết thúc.
“Hah…hah…mẹ kiếp…” - Anh đặt tay lên trán, lại là nó, lại là giấc mơ ám ảnh anh suốt bao nhiêu năm qua. Anh rời khỏi giường, đi thẳng vào nhà tắm.
Mở vòi nước. Âm thanh nước chảy là thật, một trong những điều hiếm hoi khiến anh tin mình đã tỉnh.
Anh cúi xuống, vốc nước lên mặt. Làn nước mát lạnh, nhưng cảm giác dội vào lại chỉ làm tim anh nhói thêm một chút. Ngẩng đầu. Đối diện với chính mình trong gương. Một gương mặt quen thuộc đến mức xa lạ.
Han Ji Seok, 33 tuổi. Gò má cao, sống mũi thẳng, làn da trắng, à không, phải nói là nó xám xịt, ánh mắt lạnh và trũng sâu như hồ nước không đáy. Đôi mắt ấy từng là niềm tự hào của giới phẫu thuật, nó mang lại vẻ đẹp của sự tỉnh táo, chính xác, không chớp lấy một giây và nghiêm túc khi hành nghề, nhưng bây giờ chỉ còn là hai khoảng trống, nhìn mọi thứ mà không còn muốn nhìn.
Anh mở tủ thuốc gắn sau gương, lấy ra một vỉ trắng. Tách một viên thuốc ngủ mà uống khan. Không biết từ bao giờ thuốc đã trở thành một phần trong sinh hoạt hàng đêm của anh, không biết từ bao giờ giấc ngủ lại trở thành cuộc chiến. Và cũng không biết, liệu có bao giờ mình tỉnh dậy mà không mang theo giấc mơ ấy nữa không.
Căn penthouse rộng lớn nhưng lạnh lẽo không một âm thanh. Sàn gỗ lạnh, từng bước chân anh vang lên như vọng lại. Mọi thứ đều gọn gàng đến mức vô cảm, ghế sofa thẳng hàng, bàn kính lau không dính bụi, kệ sách trống trơn, nhưng lại không có lấy một bức ảnh hay một cái cây.
Có người từng hỏi anh tại sao không nuôi một con mèo hay nuôi một con vật nào đó để làm bạn. Anh chỉ cười rồi nói rằng mình không đủ ổn định để giữ cho sinh vật ấy còn sống.
Anh rót một ly nước, đi qua phòng khách, mở điện thoại. Màn hình sáng lên, 3:12 AM.
Lại là một đêm không ngủ được tròn giấc. Nhưng anh cũng đã quen với việc sống giữa những giờ giấc lỡ cỡ như thế này. Đã bao năm rồi, cái đồng hồ sinh học trong người anh chỉ còn hoạt động theo tiếng vọng của cơn mộng. Lúc tỉnh táo, lúc thì lại không. Liệu cái chết có phải là giải pháp tốt nhất không? Anh đã từng nghĩ thế rồi lại thôi.
“ Ting “
Thông báo mới hiện lên. Tin nhắn từ "Father" gửi lúc 2:57 AM.
[“Tôi nghe nói lại có sự cố ở chi nhánh văn phòng. Anh xem mà xử lý đi, rồi nghĩ lại xem có thấy mình xứng đáng ngồi ở vị trí bây giờ không?”]
Han Ji Seok nhìn dòng tin nhắn, anh không đáp lại cũng không ngạc nhiên. Cha anh chưa từng gọi anh bằng tên, cũng chưa từng hỏi anh cảm thấy thế nào và tại sao anh lại làm điều đó. Ông là một người cha có cách dạy con bằng sự lạnh lùng của mình, lạnh như dao kéo trên bàn mổ. Cũng chưa từng nói một câu tử tế kể từ ngày Ji Yeong - em trai của anh chết.
Cũng đúng thôi. Người thừa kế mà ông tin tưởng nhất, ông đặt niềm tin nhất đã chết rồi. Người còn sống chỉ là một thí nghiệm thất bại đang cố gắng giữ cho bộ mặt của họ Han về ngành y học không biến mất.
Anh tắt màn hình rồi đi về phía cửa kính sát trần, đứng nhìn thành phố phía dưới. Đèn đường vẫn sáng, nhưng chẳng chỗ nào dành cho anh.
“Tôi còn sống để làm gì nhỉ?”
Câu hỏi anh tự đặt ra lặng lẽ rơi vào đêm mà không ai trả lời.
Màn hình điện thoại đã tắt, ánh sáng thành phố hắt vào sàn nhà như một tấm ga trải lạnh. Han Ji Seok không ngủ lại. Anh muốn có một giấc ngủ ngon nhưng anh lại không dám chợp mắt.
Anh ngồi im trên chiếc ghế cao bên quầy bar, mắt mở trừng, nhìn vào khoảng không trước mặt. Như thể chỉ cần chớp mắt, cánh cửa kia sẽ lại mở ra, và anh sẽ lại thấy Ji Yeong nằm đó.
Không ai chết đến hai lần. Nhưng giấc mơ thì có thể. Vì thế mà nó đã trở thành nỗi ám ảnh tận sâu trong tiềm thức của anh.
_____________
Ánh sáng ban mai tràn vào từ rèm cửa mỏng. Nhưng căn phòng vẫn không có sự ấm áp nào. Giống như con người anh, đã quá lâu không biết ánh sáng là gì dù đang sống giữa tầng cao nhất của thành phố. Căn hộ penthouse của anh còn là căn hộ với nhiều cửa kính mở lớn. Nhưng anh lại chạy trốn ánh sáng như chạy trốn quá khứ của anh.
Điện thoại rung lần nữa. Là “Father”
[“Nếu anh còn nhớ mình là CEO thì đến văn phòng”]
Vẫn là cách nói như ra lệnh. Vẫn là kiểu nhắn không thèm chào, không hỏi han. Han Ji Seok không nhắn lại. Anh thở dài một hơi rồi đứng dậy vào trong phòng thay đồ để thay quần áo.
Anh chọn một chiếc sơ mi xanh Vì anh từng là bác sĩ, từng mặc áo sơ mi, áo blouse khoác ngoài. Và cũng vì anh không muốn để ai nhìn thấy màu sắc nào khác nơi mình.
Nhưng khi chuẩn bị mang giày, anh dừng lại. Tay anh run. Tim đập nhanh hơn một nhịp.
Ý nghĩ phải bước ra ngoài, đối diện với con người, với tiếng ồn, với ánh mắt khiến cả cơ thể anh khựng lại như có ai giữ chân. Anh như bị sang chấn mà ngồi thụp xuống, mắt anh mở to, không ngừng thở dốc. Ánh đèn hành lang bệnh viện, những tiếng gọi tên, tiếng máy tim kêu dài… Tất cả quay về cùng một lúc.
Anh buông giày xuống. Ngồi lại ghế sofa. Rồi anh quyết định không đi nữa.
Han Ji Seok được chẩn đoán mắc rối loạn lo âu xã hội và rối loạn ám ảnh hậu sang chấn từ bốn năm trước. Một bác sĩ tài hoa nhưng giờ lại là bệnh nhân được người khác khuyên nên điều trị bệnh để quay lại ngành y. Anh nghe nhiều lời khuyên dành cho mình lắm,hưng anh chưa từng thật sự điều trị, mà chỉ tránh né. Anh chỉ xây tường thật cao, thật dày rồi sống bên trong cho đến khi tất cả lãng quên anh từng là ai.
Và nếu không nhờ một người, có lẽ anh đã chẳng nói chuyện với bất kỳ ai ngoài nhân viên nội bộ văn phòng.
Người đó là Seo Myung Ho.
Một người duy nhất mà Ji Seok cho phép bước vào penthouse này. Người đó không phải là bác sĩ, cũng chẳng phải cấp dưới của anh. Người đó là bạn anh, một người anh gọi là bạn.
Thực ra Myung Ho là một người bạn quen từ thời nội trú. Myung Ho là kẻ từng kéo Ji Seok về từ một ca trực thâu đêm khi anh sắp gục, người từng chứng kiến sự sụp đổ của anh mà không buông tay.
“ Ji Seok à, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu…”