Đúng như Thẩm Chu dự đoán, Chu Mai đến khu tập thể của thanh niên trí thức. Ban ngày ban mặt, các thanh niên trí thức đều đã ra ngoài làm việc, chỉ có một mình Vương Bình Quý đang tĩnh dưỡng trong đó.
Chu Mai vừa bước vào liền bật khóc: “Bình Quý ca.”
Vương Bình Quý đang suy tính xem phải làm sao để trả đũa Thẩm Chu thì nghe thấy tiếng cô ta khóc, gã giật nảy mình, động đến vết thương trên bụng, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Vương Bình Quý nhìn quanh, cảnh giác nói: “Sao em lại đến đây?”
Chu Mai đang định diễn trò khóc lóc để khơi dậy lòng thương xót của tình lang. Ai ngờ Vương Bình Quý lại có bộ dạng này, khiến cô ta giận sôi máu: “Một cô gái như em còn không sợ người ta dị nghị, anh sợ cái gì?”
Vương Bình Quý đành dỗ dành cô ta cho đỡ ngượng ngùng, liền đổi giọng: “Anh đây là một đại nam nhân, chẳng sợ người ta dị nghị, nhưng anh sợ em bị người ta nói. Mỗi khi họ nói em, lòng anh đau như dao cắt vậy.”
Chu Mai và Vương Bình Quý lúc này đang mặn nồng. Nghe những lời gã ta nói, cô ta cảm thấy ngọt ngào trong lòng: “Bình Quý ca, em biết anh rất tốt với em!”
Ngay sau đó, cô ta liền kể với gã ta chuyện mình bị Thẩm Chu khinh thường.
Vương Bình Quý tức điên người, không ngờ Thẩm Chu trông hiền như cừu non, chẳng những ra tay làm gã ta bị thương, lại còn đối xử với Chu Mai không khách khí như vậy. Thù mới hận cũ càng khiến gã phẫn nộ hơn!
Vương Bình Quý trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn, nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ trả thù cậu ta.”
Chu Mai nói: “Anh đừng có né tránh em nữa, em có một tin tốt muốn báo cho anh.”
Vương Bình Quý miễn cưỡng nghe cô ta nói, gã hỏi: “Tin gì thế?”
Chu Mai nói: “Em có con với anh rồi, anh sắp làm cha rồi.”
Vương Bình Quý bị tin tức này làm cho đầu óc trống rỗng, sau đó gã giật mình toát mồ hôi lạnh khắp người.
Chuyện của gã và Chu Mai, vì gia đình nhà Chu không đồng ý nên vẫn luôn phải lén lút qua lại. Nếu kết hôn, nhất định sẽ phải vượt qua cái cửa ải chết tiệt đó. Chuyện này mà bị người ngoài biết được, gã nhất định sẽ bị mấy ông anh của Chu Mai đánh chết.
Vương Bình Quý chịu đựng cái lạnh trong lòng nói: “Thật vậy sao? Sao em biết?” Đây đối với hắn tuyệt đối không phải tin tốt lành gì.
Thẩm Chu đã từng công khai vạch trần gã trước mặt tất cả những thanh niên trí thức. Nếu gã thật sự công khai qua lại với Chu Mai, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người gã là một kẻ hai mặt, ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của gã.
Chu Mai không hề nhận ra sự khác thường của Vương Bình Quý, cô ta vẫn còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc của tình yêu đôi lứa: “Chị hàng xóm nhà em trước kia có học với bác sĩ chân đất một thời gian, chị ấy nói. Tính theo tháng thì chắc là được một tháng rồi.” Mặt Chu Mai đỏ bừng: “Tháng này em chưa tới.”
Vương Bình Quý bị tin này làm cho đầu óc choáng váng, sau một lúc lâu, gã nghĩ ra một kế hoạch độc ác: “Mai à, em có thật sự thích anh không?”
Chu Mai nóng nảy, nói: “Đương nhiên là thật sự.” Cô ta đã trao thân cho gã, thế mà Vương Bình Quý lại hỏi như vậy. Chu Mai chỉ hận không thể mổ tim ra cho gã xem.
Vương Bình Quý lại chủ động vén áo khoác lên, để lộ ra một vết thương thật dài, sau một đêm đã đóng vảy và trở thành vết sẹo màu hồng nhạt.
Chu Mai kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Vương Bình Quý lại kể cho cô ta nghe chuyện ngày hôm qua. Chuyện xảy ra ở khu tập thể thanh niên trí thức, bị Tô Trầm ra lệnh, không ai được phép nói bậy bạ trước mặt người trong thôn. Cho nên, một chuyện lớn như vậy mà người trong thôn vẫn còn chưa biết.
Chu Mai vừa thấy người thương phải chịu khổ sở như vậy, nước mắt cô ta liền đảo quanh nơi khóe mắt.
Vương Bình Quý nói: “Em cứ nói đứa bé là của Thẩm Chu. Cậu ta chính là người từ Thành phố B tới, trong túi có tiền, gài bẫy cậu ta để lấy một khoản tiền, chẳng phải sẽ có tiền nuôi con sao? Đến lúc đó anh sẽ cưới em, mẹ em cũng sẽ không ngăn cản chúng ta nữa.”
Vương Bình Quý nói xong lại tỏ vẻ vô cùng đau lòng: “Chỉ là sẽ làm em chịu thiệt thòi thôi! Nhưng em yên tâm, những gì em đã hy sinh vì anh, anh đều ghi nhớ trong lòng, về sau anh sẽ yêu em gấp bội, và đền bù cho em.”
Chu Mai bị kế hoạch kinh người của gã làm cho sợ ngây người, nhưng dưới sự khuyên bảo đủ đường của Vương Bình Quý, cô ta mơ hồ đồng ý.
Vương Bình Quý nói rằng mấy người anh trai của cô ta và cha mẹ rất cưng chiều cô ta, nên dù có phạm chút sai lầm nhỏ cũng không sao. Đây đều là vì tương lai của bọn họ.
Gã đã lừa cho Chu Mai đến mức không còn biết trời đất là gì!
Thấy Chu Mai đã đồng ý, Vương Bình Quý ngọt ngào gọi cô ta là bảo bối, vì xung quanh vắng lặng, nếu không phải sợ có thanh niên trí thức đột ngột trở về, thì gã đã không thể kiềm chế mà quan hệ với cô ta ngay tại đây.
Hai người đang trong phòng bày mưu tính kế hoàn toàn không biết rằng, toàn bộ kế hoạch của họ đã bị Tô Trầm nghe thấy rõ mồn một. Trong tay anh ta vẫn còn cầm một lọ thuốc tím, nghe được những lời này, anh ta cũng không cần mang nó đến nữa.
Xoay người rời đi, anh ta thật sự quá ghê tởm. Vương Bình Quý có tâm địa hiểm độc, lại muốn người khác đổ vỏ cho mình.
Ngay lập tức anh ta đi tìm Thẩm Chu. Khi tới nơi, anh ta thấy Thẩm Chu đang bó cây. Mấy cái cây được bó kỹ phải có vài người hợp sức lại mới khiêng lên xe cút kít được. Sau đó, họ cùng nhau đẩy về.
Trên trán Thẩm Chu toàn là mồ hôi. Bụi gỗ do chặt cây bay lên, dính vào mồ hôi, tạo thành từng vệt trên mặt, trông chẳng khác nào một chú mèo hoa.
Tô Trầm gọi Thẩm Chu lại nói: “Sau này cẩn thận Vương Bình Quý một chút.”
Thẩm Chu nghĩ một lát, nói: “Anh là từ khu thanh niên trí thức tới à?”
Tô Trầm ừ một tiếng, loại thủ đoạn dơ bẩn này, vừa nghe đã thấy ghê tởm. Mấu chốt là, nếu người con gái đã lên tiếng, thì thật sự không có cách nào mà biện hộ. Rốt cuộc người ta đã không cần cả danh dự, thì quả là không còn gì để nói.
Thẩm Chu thấy sắc mặt Tô Trầm tối sầm, liền đoán được đại khái, lẩm bẩm: “Tôi đã nói Vương Bình Quý với Chu Mai hẹn hò mà. Trước kia còn toàn bắt tôi canh chừng.” Đời trước cậu còn nhỏ, không biết chuyện yêu tinh đánh nhau đó, bây giờ nghĩ lại, đúng là không biết xấu hổ lại gặp kẻ trơ trẽn, thật sự hết nói nổi.
Tô Trầm nói: “Bọn họ thường hẹn hò ở đâu?”
Thẩm Chu nói: “Còn có thể ở đâu, cứ cái khu rừng nhỏ và cánh đồng ngô ấy mà!” Bên đó tối đen như mực, nghe nói còn có bọn lưu manh, đến tối cũng chẳng ai dám đi.
Tô Trầm ừ một tiếng. Sau đó nói với Thẩm Chu: “Tôi biết rồi.”
Tô Trầm vừa mới đi, Vương Khi liền tới. Anh ta là người đứng đầu phe thanh niên trí thức Thành phố B. Anh ta hỏi: "Anh Trầm vừa rồi tìm cậu nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Chu nói: “Chẳng nói gì cả.”
Vương Khi nhìn Thẩm Chu, vẻ ngoài rõ ràng vẫn như trước, nhưng lại càng khiến người ta không thể rời mắt. Anh ta nói: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn không có thời gian để tìm cậu. Chúng ta đều từ Thành phố B đến đây, vốn dĩ đã nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Thẩm Chu có chút kinh ngạc, Vương Khi là một kẻ thực dụng, trước giờ chưa bao giờ chủ động xen vào chuyện của người khác.
Thẩm Chu đã đánh Vương Bình Quý, gián tiếp đắc tội với Đặng Nghị, lúc này Vương Khi lại đến "vứt cành ô liu", thật sự rất kỳ lạ.
Vương Khi nói: “Có điều, cậu cũng biết đấy, giờ đây bên phe thanh niên trí thức ngoại tỉnh đang có ý kiến về chuyện cậu đánh người. Tôi ở đây cũng không chắc sẽ ở đây bao lâu nữa, quan hệ với mọi người không thể hỏng được. Tôi nghĩ, nếu không thì cậu lấy ra chút tiền, mua cho mọi người chút quà. Đến lúc đó, ăn người ta miệng đoản (nhận ơn huệ của người khác thì không thể nói xấu họ), chắc chắn có thể giải quyết êm đẹp chuyện này thôi.”
Thẩm Chu bỗng hiểu ra, chẳng trách anh ta lại đến đây vào lúc này, hóa ra là đang công khai bày tỏ ý muốn lôi kéo mọi người về một phe, muốn cậu đưa ra càng nhiều lợi ích hơn.
Thẩm Chu nói: “Tôi cũng không có tiền như mọi người nghĩ. Hơn nữa, gặp phải một gã giống Vương Bình Quý như vậy, tôi không tin cái chuyện ăn người ta miệng đoản đâu!”
Sắc mặt Vương Khi cứng đờ, sau đó nói: “Thôi được rồi, coi như tôi lắm lời.”
Sau khi anh ta đi rồi. Thẩm Chu lại nghĩ đến một chuyện khác, xem ra Vương Bình Quý và Chu Mai hai người đã không thể ngồi yên được nữa. Kế sách bây giờ chỉ có thể làm lớn chuyện, mới có thể hoàn toàn tách cậu ra khỏi rắc rối này.
Thẩm Chu đang suy nghĩ miên man, liền nghe thấy Đại Dương ca từ xa gọi cậu đến khiêng gỗ.
“Tới đây!” Thẩm Chu đáp lời.
Hết