Tết Âm lịch năm 1976 vừa qua, thôn Hạ Thủy liền đón những thanh niên trí thức mới. Đây đã là nhóm thứ tư đến thôn trong ba năm. Mới một tháng trôi qua, nhưng biểu hiện của nhóm thanh niên trí thức mới này đã khiến mọi người phải đau đầu.

Trước đây, những lời tuyên truyền nghe rất hay, nào là "đem tri thức về nông thôn". Thế nhưng ba năm trôi qua, dân làng mới nhận ra, nói hay nhưng chỉ được cái mồm!

Thực tế, thanh niên trí thức làm ít, ăn nhiều, một cậu trai to khỏe còn chẳng làm được bằng các bà các mẹ trong thôn.

Chẳng trách các thôn đều "đá bóng" (trốn tránh trách nhiệm), không ai muốn nhận thanh niên trí thức! Lãnh đạo huyện sốt ruột, cho bốc thăm. Thôn Hạ Thủy xui xẻo nhất, bốc trúng phiếu đỏ, thế là một đám hai mươi người lại rơi xuống đầu họ!

Trưởng thôn Ngưu liên tục rít thuốc. Cứ đà này, năm nay lương thực chắc chắn không đủ ăn.

Đến lúc đó lại phải đến chỗ lãnh đạo huyện mà "hóa duyên" (cầu xin cứu trợ).

Trưởng thôn Ngưu coi như đã nhìn ra, da mặt cần dày thì phải dày. Bằng không thì chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khi một người đàn ông lực điền trong thôn tìm đến Trưởng thôn Ngưu, ông vẫn còn đang đau đầu vì chuyện thanh niên trí thức. Người đàn ông không thể không tiến lên nói: “Trưởng thôn, cái cậu thanh niên trí thức kia ngất rồi, có cần dùng xe bò đưa cậu ta đến trạm y tế không?”

Tổng cộng có 76 thanh niên trí thức đến thôn. Vừa nhắc đến cái "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" này, dù chưa nói tên, Trưởng thôn Ngưu đã biết là ai. Chắc chắn là Thẩm Chu, cậu trai trắng trẻo mới đến kia!

Mấy hôm trước khi Thẩm Chu vừa đến, nửa thôn đã kéo nhau đến xem. Nghe nói cậu là người từ thành phố lớn. Một cậu trai trẻ mà lớn lên đẹp trai như vậy, đây là lần đầu tiên họ thấy.

Thế nên, cái tên "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" cứ thế được gọi rộng rãi.

Trưởng thôn Ngưu nói: “Trước tiên không cần làm gì, cứ nghỉ ngơi một ngày. Nếu vẫn chưa khỏe thì ngày mai hãy đưa đến trạm y tế.”

Lúc đầu, Trưởng thôn Ngưu vừa nhìn thấy Thẩm Chu đã cảm thấy cậu lại là một người không thể làm việc. Xem đi, mới có bao lâu mà đã đúng như lời ông nói!

Những thanh niên trí thức đó miệng đầy lý lẽ và trích dẫn, nhưng đến khi phải làm việc nặng thì ai nấy đều tìm cách gian lận.

Trưởng thôn Ngưu chẳng thèm liếc nhìn, tìm một hòn đá to gõ gõ tẩu thuốc, tiếp tục rít vài hơi.

Khói thuốc tràn vào khoang mũi rồi lại lượn một vòng phun ra, chẳng trách không ai cần thanh niên trí thức, toàn là cái thứ gì không đâu!

Thẩm Chu lúc này đang dựa vào gốc cây lớn nghỉ ngơi. Cậu bị tụt huyết áp, suýt chút nữa thì ngã quỵ.

Đại Dương Ca ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng đỡ cậu. Nhìn kỹ, trên tay Thẩm Chu toàn là vết máu. Bàn tay Thẩm Chu trắng nõn, khiến vết thương càng trở nên đáng sợ.

Một buổi sáng, Đại Dương Ca và Thẩm Chu được xếp cùng một tổ. Thẩm Chu trông trắng trẻo mềm mại, cứ như một tiểu thiếu gia. Nhưng thực ra, cậu âm thầm làm việc rất hiệu quả, họ là tổ hoàn thành sớm nhất việc chặt hai mươi cây.

Thẩm Chu trước kia chưa từng làm việc tay chân. Hơn nữa, ở nông thôn không giống trong thành một ngày ăn ba bữa, ở đây một ngày chỉ có hai bữa. Thẩm Chu buổi sáng không ăn gì. Làm việc được một lát thì cây lớn vừa rồi đổ xuống, lại đúng hướng của cậu!

May mắn Đại Dương Ca là thợ chặt cây lành nghề trong thôn, nhìn ra Thẩm Chu có điều bất ổn, lập tức kéo cậu một cái.

Thẩm Chu thở hổn hển ngồi dưới gốc cây. Mấy người bên cạnh vây lại, hỏi cậu có bị thương nặng không.

Cũng có người nhiệt tình, đi thẳng đến tìm trưởng thôn. Một lát sau, người đi tìm trưởng thôn trở về nói: “Cậu thanh niên trí thức, trưởng thôn bảo cậu hôm nay cứ nghỉ một ngày. Nếu không khỏe, ngày mai hãy đến trạm y tế.”

Mấy người chặt cây bên cạnh, trước đó còn lén lút chế giễu Thẩm Chu yếu ớt, nhưng khi nghe trưởng thôn cho nghỉ, ai nấy đều ghen tỵ!

Họ cũng muốn nghỉ ngơi.

Làm việc ở đây, trời chưa sáng đã phải dậy, làm cả ngày đến khi trời tối hẳn mới có thể về. Ngày qua ngày, khiến người ta không thấy hy vọng.

Buổi sáng, Thẩm Chu cố gắng làm việc nhiều hơn, khiến những người khác lấy cậu ra để so sánh với họ. Thấy Thẩm Chu không chịu nổi, họ lén lút vui mừng, nhưng sau đó vừa thấy trưởng thôn cho phép nghỉ ngơi thì lại không khỏi chua chát.

Vận may của tên nhóc này đúng là quá tốt .

Những thanh niên trí thức khác liên tục nhìn về phía Thẩm Chu. Mỗi lần nhìn đều bị vẻ ngoài của cậu thu hút!

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt to, mũi cao. Dù chỉ mặc áo vải thô, cậu vẫn đẹp hơn rất nhiều so với người khác.

Bên cạnh là lão thanh niên trí thức Lưu Sơn, hỏi cậu thanh niên trí thức mới đến Bành Kiến Trúc: “Nghe nói hai cậu ở cùng một nơi, sao người nhà cậu ta lại nỡ để cậu ta đến đây?”

Bành Kiến trúc cũng là người từ thành phố B xuống, nhưng khác với Thẩm Chu, sau khi nghe ngóng được mình sẽ được phân công ở đâu, anh ta liền bắt đầu kết thân với nhóm thanh niên trí thức phe thành phố B ở đây. Nhờ việc nhanh chóng thiết lập quan hệ với họ, trong thôn hiện có tổng cộng mười một người đến từ thành phố B. Chỉ cần biếu chút thuốc lá hay tiền bạc, nhóm thanh niên trí thức phe thành phố B sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nên cuộc sống của Bành Kiến trúc có phần dễ chịu hơn Thẩm Chu.

Bành Kiến trúc nói một câu châm chọc: “Nhà cậu ta cũng tiếc lắm chứ, nhưng biết làm sao được.”

Chuyện này Bành Kiến Trúc biết. Ông nội Thẩm vì không muốn Thẩm Chu đến đây mà đã tốn không ít công sức, nhưng chẳng có cách nào khác. Cha mẹ Thẩm Chu đều đã mất, nếu cậu không đến thì hai đứa con trai nhà chú hai của cậu sẽ phải tới! Cả nhà đại náo, kẻ tiểu nhân thì gây rối. Cuối cùng, ông nội Thẩm không còn cách nào đành phải gửi đứa cháu yêu thương nhất của mình đi.

Thế thì khỏi phải nói ông cụ thẩm đau lòng đến mức nào đây.

Vì sao anh ta biết rõ đến vậy ư? Bành Kiến Trúc sống ngay ở đại viện bên cạnh. Chuyện này anh ta đều rõ ràng. Cũng không thiếu những lúc hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Thẩm Chu hình như cảm nhận được, nhìn Bành Kiến Trúc liếc mắt một cái.

Cách xa nhiều người như vậy, ánh mắt đó lại khiến Bành Kiến Trúc thêm phần chột dạ. Bành Kiến Trúc né tránh ánh mắt, vội quay đi!

Chợt Bành Kiến Trúc lại tự trách mình, Sao lại phải tránh mặt cậu ta chứ. Bành Kiến Trúc căn bản không hề chú ý rằng khí thế của Thẩm Chu đã khác trước rất nhiều.

Thẩm Chu được trưởng thôn cho phép, trở về khu tập thể thanh niên trí thức nghỉ ngơi.

Cơ thể cậu thực sự không ổn, cũng không cố sức chịu đựng, liền đi thẳng về. Trở về mở gói đồ, lấy một thỏi sô cô la Thụy Sĩ ra ăn. Cơn choáng váng vừa rồi mới dần dần lắng xuống. Cậu dựa vào giường nghỉ ngơi một lát.

Không sai, Thẩm Chu đã không còn là cái cậu thanh niên trí thức bé nhỏ vừa mới xuống nông thôn nữa.

Cậu đã trọng sinh. Đời trước, cũng chính ở thôn Hạ Thủy này, cậu bị người vu khống là nhân tình của một người phụ nữ chưa chồng mà có thai. Cậu bị giam trong chuồng bò.

Cậu trước sau không nhận tội. Đói suốt ba ngày, cuối cùng chết trong căn lều than đá chật hẹp.

Sau khi chết, cậu không lập tức đầu thai mà cứ phiêu du khắp nơi dưới dạng linh hồn, rồi nhìn thấy chú hai của mình vì công thức gia truyền của Thẩm gia mà bức ông nội đến chết!

Sau đó, cậu nhìn thấy tiện nam tiện nữ đã hại chết mình lại sống cuộc đời êm ấm, còn sinh vài đứa con.

Cậu cũng thấy thời đại phát triển nhanh chóng. Cậu giống như một cây bèo vô định, nỗi tiếc nuối càng thêm sâu sắc. Một trận gió nhẹ thổi qua, cậu vốn tưởng mình sẽ được đi đầu thai, nào ngờ khi vừa mở mắt ra, Thẩm Chu đã trở về thời điểm mới tới trong thôn.

Thẩm Chu nhắm mắt lại, trong lòng vẫn nặng trĩu. Mặc dù đã trọng sinh được vài ngày, nhưng mỗi khi đặt chân vững chắc xuống mặt đất, cậu vẫn cảm thấy nội tâm chấn động kịch liệt, rất lâu không thể bình phục.

Đời trước, cậu chết âm thầm trong thôn. Linh hồn cậu phiêu trở về Thành phố B, thấy ông nội người thương cậu nhất cực kỳ bi thương, cậu thật sự hối hận.

Đời này, cậu tuyệt đối không để bi kịch tái diễn, phải cố gắng sống sót.

Thẩm Chu lòng khó yên, sắc mặt cũng rất khó coi.

Mãi lâu sau, cậu nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Thẩm Chu!”

Nghe thấy âm thanh này, Thẩm Chu liền có chút ghét bỏ mang tính sinh lý. Người nói lời này không phải ai khác, chính là Vương Bình Quý – thủ phạm đã vu khống cậu tội lưu manh năm đó.

Thẩm Chu khi mới đến thì trầm mặc ít nói, trong mắt mọi người chính là kiêu ngạo khó gần. Ở trong thôn mà không theo phe nhóm thì không thể sống sót, rất nhiều người đang đánh cược xem cậu khi nào sẽ cúi đầu.

Trong thôn, có người là lại có mâu thuẫn nội bộ. Tổng cộng có hơn 70 thanh niên trí thức ở khu tập thể thôn, họ cũng ngầm chia thành hai phe. Một phe là phe Thành phố B, một phe là phe người ngoài tỉnh.

Tuy phe Thành phố B ít người hơn, nhưng người ta là người từ dưới chân thiên tử đến. (ý chỉ người từ thủ đô, có địa vị cao và nhiều mối quan hệ) Tương lai ai có thể đảm bảo không có lúc cần đến họ chứ? Cho nên phe ngoại tỉnh vẫn rất khách khí với họ.

Hai phe nước sông không phạm nước giếng, cũng sống yên ổn với nhau.

Khi Thẩm Chu xuống đây, mọi người đã biết cậu là người Thành phố B. Nhưng những thanh niên trí thức đến từ thành phố B đó lại thờ ơ với cậu.

Phe thanh niên trí thức ngoại tỉnh cũng không lôi kéo cậu. Thế nên, khi nhóm thanh niên trí thức thứ tư đến, ai nấy đều thăm hỏi, nhận đồng hương. Riêng cậu như một kẻ độc hành.

“Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Vừa rồi tôi gọi cậu mãi.” Vương Bình Quý nói.

Thẩm Chu liếc nhìn anh ta một cái. Lúc mới đến, vừa hay được Vương Bình Quý chủ động kết thân, bọn họ liền trở thành bạn bè.

Vương Bình Quý da rất trắng, nhưng đầy mặt tàn nhang, mắt nhỏ mũi nhỏ, trong đám đông căn bản không tìm ra được, trông như con gà gầy gò, nhưng lại rất biết ăn nói!

Người trong thôn chướng mắt kiểu người miệng lưỡi trơn tru như gã ta, nhưng lại được các cô gái trẻ yêu thích. Gã ta thích đến những nơi có nữ sinh tụ tập. Thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười, lại nói chút chuyện thú vị ở quê nhà.

Làm cho các cô gái nhỏ ngạc nhiên hết sức, trong thôn có vài cô gái đã để ý gã.

Con gái trong thôn thường hàm súc, dù thích cũng ngại nói. Nhưng có một người ngoại lệ, Chu Mai chẳng những lén lút qua lại với gã ta, hai người còn chui vào rừng cây nhỏ.

Thẩm Chu lúc này trọng sinh trở về, hai người họ đã "chui" rất nhiều lần rồi.

Đều là nam nữ trẻ tuổi, một khi đã lén lút nếm trái cấm thì chuyện sau đó căn bản không thể ngăn cản được. Thẩm Chu tính toán thời gian, chỉ khoảng một tháng nữa Chu Mai sẽ vì mang thai mà định vu oan cho cậu. Thẩm Chu từ Thành phố B tới, trong túi lại có tiền có phiếu ăn, thế là hai người kia muốn cậu làm cha đứa bé.

Chu Mai cắn chết không chịu buông, nói Thẩm Chu là nhân tình của cô ta.

Con gái trong thôn bị thanh niên trí thức làm hại, đối phương còn không nhận, lập tức châm lửa sự phẫn nộ của dân làng…

Hậu quả có thể đoán được.

Cứ đà phát triển như vậy, cậu chỉ còn một tháng để sống. Muốn sống sót, nhất định phải kéo giãn khoảng cách với Vương Bình Quý và những người đó!

Thẩm Chu nói: “Chuyện gì?” Cậu đã cố hết sức, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập sự ghét bỏ nhàn nhạt.

Vương Bình Quý căn bản không chú ý đến điểm này, nói: “Này, cậu giúp tôi đưa cái này cho Chu Mai đi, cứ nói gặp ở chỗ cũ. Cậu cũng biết mẹ cô ấy chướng mắt tôi, cậu nhờ giúp thì dễ hơn tôi, chờ tương lai tôi và Chu Mai thành đôi. Cậu cứ chờ mà uống rượu mừng của hai đứa tôi nhé!” Anh ta hiện tại bị sắc dục làm mờ mắt, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ.

Nhà Chu Mai hình như đã phát hiện ra điều gì đó, gần đây muốn cô ta ra ngoài càng ngày càng khó.

Thẩm Chu vừa nghĩ đến chuyện này, lại có chút tức giận.

Đời trước gã cũng dùng những lời lẽ như vậy để nói với cậu. Giúp đỡ che giấu chuyện hai người họ hẹn hò, nói như thể là giúp người thành công vậy.

Ai ngờ được, sau này lại có thể xảy ra chuyện ghê tởm như vậy, và những điều này lại trở thành bằng chứng.

Nếu không có trọng sinh, Thẩm Chu cũng mới 18 tuổi. Làm sao có thể có nhiều tâm kế bằng Vương Bình Quý, người đã 25 tuổi!

Vương Bình Quý cùng Chu Mai câu kết làm bậy, chính mình lại không hề ra mặt.

Thẩm Chu nói: “Đừng phiền tôi, tôi đau đầu.”

Vương Bình Quý nhíu mày. Bình thường gã ta vừa nói một tiếng là Thẩm Chu đã răm rắp đi theo. Giờ đây khi gã đang đắm chìm vào chuyện nam nữ, Thẩm Chu lại bỏ mặc, vậy gã biết tìm đâu ra người thân cận để sai bảo đây?

Lập tức nóng nảy nói: “Cậu không thể không đi chứ, cậu không đi thì tôi biết làm sao?” Sau đó nhìn thấy sắc mặt Thẩm Chu quả thật có chút trắng bệch, anh ta oán trách: “Cậu đúng là cái người này, rõ ràng thân thể cũng không đến nỗi nào, lại cứ nhất quyết cùng đám nông dân kia làm đến chết, biến mình thành ra thế này cũng phải tự mình chịu. Bị ngốc hả?”

theo sau gã ta sẽ dạy cậu phương pháp đầu cơ trục lợi.

Bề ngoài là đối xử tốt với Thẩm Chu, nhưng trên thực tế, trong số các thanh niên trí thức mới đến thì Thẩm Chu là người nổi bật nhất, ánh mắt mọi người đều cố ý hay vô tình nhìn về phía cậu, khinh thường việc cậu làm việc gian dối.

Đáng tiếc lúc ấy cậu không rõ điểm này, đến cuối cùng khi bị cặp "tra nam tiện nữ" này vu oan thì ngay cả một người nói lời công bằng cho cậu cũng không có.

Thẩm Chu nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của nữ thanh niên trí thức. Liền biết đây là lúc ăn cơm trưa.

Các nữ thanh niên trí thức có thể về khu tập thể thanh niên trí thức nghỉ ngơi, thay quần áo. Còn các nam thanh niên trí thức thì vẫn phải làm việc ở bên ngoài.

Hôm nay là thân thể của Thẩm Chu không thoải mái nên được nghỉ, còn Vương Bình Quý là lén lút chạy về.

Phòng ở khu tập thể thanh niên trí thức là những căn phòng có giường chung lớn, khu nam và nữ chỉ cách nhau một bức tường. Phòng ở xây dựng sơ sài nên không cách âm. Hễ âm thanh lớn một chút là đối diện có thể nghe thấy.

Thẩm Chu nâng giọng nói: “Vương Bình Quý, về sau chuyện của anh với Chu Mai thì ít tìm tôi làm người trung gian. Chuyện yêu đương này anh yêu được thì yêu, không yêu được thì chia tay, tôi sẽ không quản mấy chuyện tào lao này của hai người đâu.”

Bên kia bức tường, tiếng nói chuyện của khu nữ tập thể lập tức nhỏ dần, rõ ràng là họ đã nghe thấy lời này.

Đều là người trẻ tuổi, đúng vào lúc có khát vọng tốt đẹp về tình yêu. Khi khổ sở tìm niềm vui, ai cũng muốn yêu đương để có người che mưa chắn gió cho mình.

Nhưng Vương Bình Quý và Chu Mai ngày thường có mấy khi gặp mặt đâu, hai người họ sao có thể là một đôi?

Vương Bình Quý mấy ngày nay không ngừng lôi kéo Thẩm Chu, liền muốn nhân cơ hội này để biến Thẩm Chu thành tay sai nhỏ của mình. Nếu gã ta có thể có một tiểu thiếu gia từ kinh thành làm tay sai, thì quả là quá oách.

Mãi mới dỗ dành được người ta ngoan ngoãn vâng lời, không ngờ cậu lại xù lông, phía nữ tập thể bên kia đều đã nghe thấy!

Vương Bình Quý vừa gấp vừa tức nói: “Cậu nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì. Lời này truyền ra ngoài thì không tốt cho thanh danh của người ta. Cậu đúng là ích kỷ. Bình thường tôi đã đối xử tốt với cậu vô ích rồi.”

“Bây giờ anh biết lo cho thanh danh của con gái à. Vậy thì anh đừng có suốt ngày lôi kéo người ta nữa. Tôi đến đây là để xây dựng nông thôn, không phải đến để xử lý vấn đề tình cảm cho anh. Anh đã lấy của tôi bao nhiêu phiếu vải, phiếu gạo, sữa mạch nha cùng sữa bột rồi. Chỉ bằng việc anh sai tôi làm tay sai mà tính là đối xử tốt với người khác, thật là nực cười.”

Thẩm Chu nói những lời này không hề hạ giọng.

Ngay cả bên khu nữ tập thể cũng lách tách có tiếng bàn tán truyền đến.

Chẳng trách Vương Bình Quý lại hào phóng như vậy. Còn mang đến nửa bình sữa mạch nha cho mỗi nữ sinh một cốc.

Một thứ đồ quý hiếm như vậy mà lại đem chia.

Vì đã nhận được lợi ích từ Vương Bình Quý, các nữ sinh vốn dĩ thấy gã ta là người bình thường không có gì nổi bật, giờ cũng bắt đầu có người khen ngợi gã.

Không ngờ những thứ này lại là của Thẩm Chu.

Nghĩ lại cũng có lý. Vương Bình Quý chỉ là con của một gia đình công nhân bình thường, sữa mạch nha sao có thể nói uống là uống được chứ?

Vương Bình Quý mang sữa mạch nha qua đó chính là để phô trương sự giàu có, gã ta cũng là người rất sĩ diện.

Gã vẫn luôn cho rằng Thẩm Chu là người từ thành phố đến, thấy nhiều đồ tốt rồi nên không để tâm đến mấy thứ này. Không ngờ cậu trở mặt lại đem những chuyện này ra nói.

Vương Bình Quý nghĩ đến việc các nữ thanh niên trí thức ở phòng bên cạnh đã biết chuyện này, liền tức đến mặt đỏ bừng: “Được lắm, cậu có gan đấy. Chẳng trách mọi người đều không thèm để ý đến cậu. Về sau, tôi cũng sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa! Xem cậu làm sao đây.”

Bạo lực lạnh đối với người trẻ tuổi mà nói, là một thủ đoạn tra tấn rất mạnh.

Ở trong thôn, nếu không ai nói chuyện với cậu, không ai quan tâm, chỉ trong một thời gian ngắn là có thể biến người ta thành bệnh tâm thần.

Nhưng Thẩm Chu đã là du hồn phiêu bạt mười mấy hai mươi năm. Chuyện này chẳng là gì cả.

“Thế thì tốt nhất.” Thẩm Chu nói.

Vương Bình Quý vốn định nhờ Thẩm Chu giúp đỡ, lại dỗ dành cậu lấy thỏi sô cô la quý giá ra ăn một chút. Ai ngờ Thẩm Chu hôm nay lại nổi nóng đến vậy, trực tiếp đáp trả lại gã ta!

Vương Bình Quý tức tối không chịu nổi, bị "tay sai nhỏ" của mình đáp trả một cách hung hăng, trong lòng khó chịu, còn định tiếp tục châm chọc Thẩm Chu vài câu. Nhưng lại sợ cậu nói ra những chuyện khác, gã đành nén hận ý, giận đùng đùng rời khỏi khu tập thể thanh niên trí thức.

Hết 

Lưu ý của editor:

Bản edit này chỉ đạt khoảng 70% độ chính xác. Nếu bạn phát hiện lỗi về từ ngữ hoặc xưng hô, vui lòng để lại bình luận để mình kịp thời chỉnh sửa.

Cảm ơn bạn đã đọc và ủng hộ! 💖

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play