Thẩm Chu im lặng thu dọn hành lý, những thanh niên trí thức xung quanh đứng nhìn.
Toàn bộ phòng ngủ nam chỉ có thể nghe thấy tiếng r*n rỉ lầm bầm của Vương Bình Quý.
Vết thương của gã ta quả thực như Tô Trầm đã nói, chỉ là vết thương ngoài da. Nhìn có vẻ ghê gớm, nhưng thật ra chưa kịp xử lý thì máu đã dần ngừng chảy!
Nhưng Vương Bình Quý nào cam tâm, biết Thẩm Chu là kẻ có tiền, cứ thế mà buông tha cậu ta thì thật khó chịu!
Tô Trầm yêu cầu Thẩm Chu nộp năm đồng tiền làm chi phí công cộng, nói là để an ủi mọi người. Nhưng Vương Bình Quý lại nghĩ, người cần được an ủi nhất chẳng phải là gã hay sao? Càng nghĩ, trong lòng gã ta lại càng không phục. Gã liên tục hừ hừ, nhắc nhở mọi người rằng bên này vẫn còn một kẻ vẫn đang bị thương!
Thẩm Chu lặng lẽ thu dọn hành lý, không khí đã đủ căng thẳng. Mọi người vừa nghe Vương Bình Quý r*n rỉ bên cạnh lại càng cảm thấy bực bội.
Người bên cạnh nói: “Được rồi, cậu có thể đừng la lối được không. Lần trước chân Cường Tử bị bẫy chuột kẹp cũng không kêu dữ dội như cậu đâu?”
Trong người Vương Bình Quý đang có một bụng lửa giận, chỉ cần một mồi lửa là bùng lên. Thấy bị người khác nói như vậy, gã ta còn có thể nhịn được nữa sao? Gã ta liền nói: "Mẹ nó, đừng có đứng đó mà nói chuyện không đau lưng (ý nói: người ngoài cuộc không hiểu được nỗi khổ của người trong cuộc nên nói gì cũng dễ dàng), nếu không cậu thử xem!”
Gân xanh trên trán Đặng Nghị đều sắp nổi lên, anh ta nói: “Mấy người im lặng một chút đi.”
Thẩm Chu đã thu dọn xong bộ chăn đệm và một cái túi hành lý lớn. Cậu một mình xách chúng ra ngoài.
Tô Trầm liếc nhìn Đặng Nghị và Vương Khi, nói: “Cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
Ngay sau đó, anh ta đi một mạch rời khỏi nhà.
Các nam thanh niên trí thức ở đó nhìn nhau đầy bối rối. Từ khi họ đến, địa vị của Tô Trầm đã rất cao. Những người đến sau ít nhiều cũng đã nghe nói về anh ta.
Anh ta rất ít khi mở miệng nói chuyện, nhưng nhóm thanh niên trí thức đều rất nể phục anh ta. Nếu anh ta không có mặt, chuyện ẩu đả đổ máu do nhóm thanh niên trí thức gây ra này chắc chắn sẽ gây rắc rối cho cán bộ trong thôn, và đến lúc đó nhất định hơn nửa thôn đều sẽ biết.
Mặc dù chỉ có hai thanh niên trí thức gây chuyện, nhưng người trong thôn cũng chẳng bận tâm nhiều đến thế. Họ chỉ biết nhóm thanh niên trí thức đều là một đám, và danh tiếng của họ cũng sẽ dễ dàng bị liên lụy mà tổn hại theo.
Có Tô Trầm đứng ra lo liệu, mọi người cũng chẳng cần bận tâm nữa. Trời có sập xuống, đã có anh ta gánh.
Nhóm thanh niên trí thức ở đây, trước đó không hề ưa Thẩm Chu! Họ cảm thấy cậu lớn lên cứ như một cậu ấm, vừa nhìn xuất thân đã thấy không ổn. Hơn nữa, cậu lại không thích nói chuyện, có vẻ rất ngạo mạn.
Họ cũng chẳng ưa gì Vương Bình Quý, trong lén lút mọi người đều châm chọc nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (ý nói những người cùng bản chất thì sẽ tìm đến với nhau)... và không coi bọn họ ra gì.
Thẩm Chu lớn lên với vẻ ngoài của một quý công tử ở Thành phố B, nhưng khi ra tay, cậu cũng chẳng hề kém cạnh!
Ở nơi đàn ông tụ tập, ai cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh, lập tức thay đổi cái nhìn đối với cậu.
Lại nghe nói vết thương của Vương Bình Quý đã lành hẳn, mà còn được nghỉ phép ba ngày, lại cứ ở bên cạnh r*n rỉ, lải nhải, thật khiến người ta phiền lòng, hận không thể ném thẳng gã ta ra ngoài.
……
Thẩm Chu theo Tô Trầm về đến căn nhà của anh ta ở trong thôn, một căn nhà có sân. Hai bên dãy nhà phụ bày biện vài món đồ lặt vặt, ngoài ra còn có hai gian nhà kho nhỏ, chất đầy rơm và củi khô.
Sau khi Thẩm Chu đi vào, cậu có chút ngạc nhiên: “Tôi ở đây sao?”
Ít nhất cũng có ba gian phòng trống, tại sao lại phải ở cùng một phòng với anh ta?
Tô Trầm nói: “Sao vậy, có ý kiến gì à?” Anh ta đầy hứng thú nhìn Thẩm Chu: “Mấy gian phòng còn lại quanh năm không có người quét dọn, đều sắp giăng đầy mạng nhện rồi! Không có ba bốn ngày thì căn bản không dọn dọn xong được đâu.”
Ban ngày lại còn phải đi làm, trừ khi là thức trắng đêm thì mới có thể dọn dẹp được.
Hiển nhiên Thẩm Chu cũng biết rõ điều này, nên chỉ còn biết đen mặt mà đồng ý.
Cậu trải chăn ra, một mình chui vào ổ chăn của mình, bọc kín mít.
Tô Trầm thấy vị "bạn cùng phòng" mới này có thể thích ứng với môi trường mới nhanh chóng như vậy thì hơi nhướng mày, rồi cũng lên giường, tắt đèn.
Trong phòng ngay lập tức tối đen như mực.
Thẩm Chu từng ngủ chung giường lớn với nhiều người cũng không sao, nhưng hiện tại chỉ có hai người thì lại cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Tô Trầm là một biến số. Việc cãi vã với Vương Bình Quý, đả thương người, rồi chuyển đi, những chuyện này đều chưa từng xảy ra ở đời trước. Phải chăng điều đó có nghĩa cậu có thể thoát khỏi lời nguyền tử vong sau một tháng?
Thẩm Chu cảm thấy trong lòng rối bời.
Hiện tại đã hoàn toàn đắc tội Vương Bình Quý, cái người lòng dạ hẹp hòi đó không chừng lại nung nấu điều gì xấu xa đâu.
Thẩm Chu có chút bực bội. Những vết thương vừa rồi của gã ta đều rất nhẹ. Nếu là ở kiếp trước, cậu hận không thể rút một con dao thật ra để xử lý gã ta!
“Thẩm Chu.” Một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên.
Thẩm Chu bất giác giật mình. Trên trán cậu cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. “Hửm?” Cậu cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình thường.
Liền cảm nhận được Tô Trầm xoay người nằm nghiêng, đối diện với cậu. Dù là trong bóng đêm, nhưng cảm giác ngột ngạt chẳng hề giảm đi chút nào.
Toàn thân Thẩm Chu cứng đờ, vô thức căng thẳng. Ở kiếp trước, cậu rất ít khi tiếp xúc với Tô Trầm. Cậu không biết vì sao anh ta lại lên tiếng giúp mình, nhưng lại cảm thấy đối phương không phải là người dễ đối phó, khiến cậu mỗi lần đối mặt với Tô Trầm đều đặc biệt căng thẳng.
Dù đang ở trong bóng tối, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tô Trầm như có thực thể, đang lướt qua cơ thể mình.
Hô hấp của Thẩm Chu cũng trở nên rối loạn.
Tô Trầm chắc chắn nói: “Có vẻ như cậu đã từng luyện võ rồi.”
Thẩm Chu không chút nghĩ ngợi đáp: “Không có.” Nhưng câu trả lời quá vội vàng lại khiến cậu có vẻ chột dạ. Cậu mím chặt môi, trong lòng càng thêm bất an.
Tô Trầm vươn tay. Nhờ ánh trăng lọt vào phòng, Thẩm Chu có thể nhìn thấy nửa chiếc cúc áo dính máu.
Thẩm Chu vốn đã không thể nằm yên, thấy thứ này, cậu lập tức bật dậy định giật lại.
Nhưng lại bị Tô Trầm trở tay giữ chặt.
Thẩm Chu nói: “Sao lại ở trong tay anh?” Cậu nhớ rõ mình đã cẩn thận cất nó vào túi phụ của chiếc vali hành lý sau khi thu dọn đồ đạc.
Tô Trầm dùng tay nghịch nghịch chiếc cúc áo, cảm nhận nó sắc nhọn và cứng rắn, không phải hình dạng của một miếng nhựa thông thường. Chỉ khi chạm vào vết máu còn dính trên đó, anh mới có chút khó chịu. Nhưng thấy Thẩm Chu ngồi dậy, cả người căng thẳng, cực kỳ giống con báo con mà anh ta từng nuôi trong quân đội, tâm trạng của anh ta lại vô cớ tốt lên.
Giọng Tô Trầm mang theo ý trêu chọc: “Không giả vờ nữa à?”
Thẩm Chu lườm anh ta, dù biết trong bóng đêm, đối phương chưa chắc đã nhìn thấy. Nhưng cậu lại đặc biệt thẹn quá hóa giận.
Tô Trầm tiếp tục nói: “Cái cúc áo này là cậu cố ý mài đi.”Cúc áo đứt gãy thông thường không sắc nhọn đến thế. Hơn nữa, người bình thường cũng không có can đảm ra tay với người khác. “Cậu có điều gì muốn nói với tôi không?”
Thẩm Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi là người của Thẩm gia ở Thành phố B.”
Nghe những lời này, Tô Trầm chợt bừng tỉnh: “Là Thẩm gia có tổ tiên từng làm đầu bếp cho triều đình đó sao?”
Thẩm Chu ừ một tiếng.
Trước kia cũng coi như là danh môn, sau này đã suy tàn.
Tô Trầm nói: “Thảo nào, vậy cậu có biết làm bánh hạnh nhân không?”
“Không biết.”
Tô Trầm nói: “Tiếc thật, ông nội tôi đặc biệt thích món đó.”
Thẩm Chu mím môi.
Tô Trầm nói: “Được rồi, ngủ đi.” Anh ta muốn xoa đầu Thẩm Chu, vô cớ nhớ đến con báo con từng nuôi trước kia, cảm thấy cậu có một vẻ ngoài mềm mại, đáng yêu, nhưng rồi lại kiềm chế bản thân.
Tô Trầm nằm xuống ngủ.
Thẩm Chu bị Tô Trầm làm cho tâm tư rối bời, vậy mà anh ta lại đi ngủ trước! Cậu có chút giận dỗi, cũng nằm xuống. Có lẽ vì đã mệt nhoài sau một ngày tính toán, dù rõ ràng đây là một môi trường mới nhưng cậu lại buồn ngủ rũ rượi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hết