Ở trong thôn thì không thể giữ được bí mật.
Buổi chiều, chuyện Vương Bình Quý và Chu Mai hẹn hò đã lan truyền khắp nơi.
Những tin tức liên quan đến tình cảm nam nữ luôn truyền đi với tốc độ nhanh nhất, khiến rất nhiều nam thanh niên trí thức không phục.
Vương Bình Quý chỉ được cái dẻo miệng, ngoài ra còn được tích sự gì? Sức lực thì chẳng có, học thức cũng không, vậy mà cũng hẹn hò được, thật sự không hiểu mấy cô gái kia nghĩ gì.
“Lần trước Chu Mai đến khu tập thể thanh niên trí thức tìm tôi, vừa đúng lúc Vương Bình Quý mang theo sữa mạch nha đến, cho mỗi nữ sinh một cốc, có phải là khi đó hai người họ đã bắt đầu hẹn hò không?” Một nữ thanh niên trí thức nói.
“Có khả năng, bằng không Chu Mai đến khu tập thể thanh niên trí thức làm gì?”
“Chậc chậc chậc, nhưng đừng nói sữa mạch nha nữa. Nếu là của chính anh ta thì thôi. Nghe cãi nhau bên khu nam tập thể mới biết, những thứ như sữa mạch nha đó là của Thẩm Chu, Vương Bình Quý sao lại không biết xấu hổ mà đem tặng người khác vậy chứ?”
“Quả thực chính là của người phúc ta.” (ý là ăn may, hưởng ké)
“Thật tội nghiệp cho cậu thanh niên trí thức bé nhỏ đó. Mới đến Thôn Hạ Thủy, không có ai ở cùng nên mới bị Vương Bình Quý lợi dụng. Đó là sữa mạch nha đấy, nghe thôi đã thấy tiếc thay cho cậu ta rồi.”
"Vẫn chưa hết đâu, nghe nói còn có phiếu gạo và sữa bột nữa.”
“Vương Bình Quý làm sao dám làm thế chứ.”
Năm 1976, các thanh niên trí thức đều rất mộc mạc, việc ăn của người khác, dùng của người khác để chiếm tiện nghi khiến rất nhiều người chướng mắt.
Các nữ thanh niên trí thức vô cùng đau lòng cho Thẩm Chu. Thẩm Chu không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lại mềm mỏng như vậy, mới đến đây hơn một tháng. Cứ thế này, nếu thời gian kéo dài hơn nữa, chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt đến chết sao.
Ai nấy đều đi mách Tô Trầm. Hy vọng Tô Trầm sẽ đứng ra bênh vực Thẩm Chu.
Tô Trầm cũng là một thanh niên trí thức, nhưng địa vị của anh ta rất đặc biệt. Không chỉ ở khu tập thể thanh niên trí thức, ngay cả trưởng thôn cũng rất khách khí với anh ta, nghe nói lãnh đạo huyện còn muốn đề bạt anh ta làm cán bộ nhưng anh ta đã từ chối.
Dù là phe Thành phố B hay phe ngoại tỉnh, ai nấy đối với Tô Trầm đều cung kính và nể phục.
Vẻ ngoài của Tô Trầm tuấn tú, xuất chúng nhưng lại rất khó gần. Thường ngày, những chuyện này đều do Đặng Nghị và Vương Khi xử lý.
Hôm nay Tô Trầm có chút bận rộn. Từng đợt nữ thanh niên trí thức tìm đến, hy vọng anh ta đứng ra răn đe Vương Bình Quý, không thể để anh ta tiếp tục bắt nạt "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" nữa.
Tô Trầm dở khóc dở cười.
"Cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" Thẩm Chu này thật sự có tài, mới đến bao lâu mà đã khơi dậy ý muốn bảo vệ của các nữ thanh niên trí thức.
Những nữ thanh niên trí thức vừa đến chỗ anh ta mách lẻo ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, không biết còn tưởng rằng em trai ruột của mình bị người khác bắt nạt.
Ngay cả Tô Trầm cũng không nhịn được mà nhớ lại vẻ ngoài của Thẩm Chu, ánh mắt khẽ lóe lên một chút. Đẹp trai đúng là chiếm được lợi thế thật.
Ở trong lời kể của các nữ thanh niên trí thức, "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" này rất đơn thuần, thường xuyên bị "tên thanh niên trí thức cũ" bắt nạt. Nhưng Tô Trầm lại cảm thấy, một người có thể thay đổi cục diện trong một buổi chiều, "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" này cũng không yếu đuối như họ tưởng tượng.
Tô Trầm ngày thường ghét nhất là quản lý những mối quan hệ phức tạp này. Nhưng lần này, anh ta cũng nảy sinh vài phần hứng thú với "cậu thanh niên trí thức bé nhỏ" này.
Đi về phía khu thanh niên trí thức bên kia.
…
Chuyện Chu Mai và Vương Bình Quý hẹn hò, không chỉ những người ở khu thanh niên trí thức biết.
Ngay cả những người trong thôn cũng đều đã biết.
Chiều hôm đó, rất nhiều người lén nhìn Chu Mai. Sau khi người nhà họ Chu biết chuyện thì tức giận, cố tình đi chặn đường Vương Bình Quý.
Vương Bình Quý trốn tránh cả buổi chiều, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.
Có người còn thấy Vương Bình Quý luôn đi cùng Đặng Nghị.
Đặng Nghị là người đứng đầu phe ngoại tỉnh!
Mọi người vừa thấy liền biết, khẳng định là đi mách lẻo rồi.
Phe nam nữ thanh niên trí thức ngoại tỉnh cộng lại có hơn 60 người, Đặng Nghị lại là người cực kỳ bênh vực người của mình.
Hơn nữa cái miệng khéo léo của Vương Bình Quý, có thể nói từ đen thành trắng. Người có mắt đều biết Thẩm Chu sắp gặp xui xẻo rồi.
Hôm nay ăn cơm xong, mọi người đều ăn rất nhanh. Sớm trở về khu tập thể thanh niên trí thức.
Chỉ chờ xem "trận tuồng" tối nay.
Thẩm Chu nghỉ ngơi trong ký túc xá vào buổi chiều. Dù là phe Thành phố B hay phe ngoại tỉnh, tất cả đều ngủ trên những chiếc giường tập thể lớn.
Khu tập thể thanh niên trí thức tuy được xây dựng cẩu thả và thiếu thốn nguyên vật liệu, nhưng để tiết kiệm công sức, không gian bên trong lại khá rộng rãi. Bước vào liền thấy một dãy giường đất dài, liếc mắt một cái tưởng như không thấy điểm cuối, có thể ngủ được ba bốn chục người.
Nơi nhiều đàn ông ở, mùi vị không được tốt lắm. Mùi chân thối, mùi mồ hôi. Mùi quần lót chưa giặt hôi hám. Ngay cả những người ở đây hàng ngày, khi đột nhiên bước vào cũng phải nín thở vài hơi, phải ở lâu một chút mới có thể thích nghi.
Ba bốn chục nam đồng chí ở bên này, ngày thường ríu rít nói chuyện, chỉ khi ngủ mới yên lặng.
Nhưng hôm nay thì khác. Ai cũng biết Vương Bình Quý đã ấm ức cả buổi trưa, chỉ chờ đến tối để “xử lý” Thẩm Chu.
Trong phòng có một loại cảm giác áp lực mưa gió sắp đến.
Khi Vương Bình Quý và Đặng Nghị bước vào, sắc mặt gã lập tức thay đổi. Thấy ánh mắt mọi người cứ cố tình lướt qua mình, cơn giận mà gã đã kìm nén cả buổi trưa bỗng nhiên bùng lên không thể nhịn được nữa: “Có kẻ nào đó thật sự đê tiện vô sỉ! Dám trực tiếp đem thanh danh của nữ đồng chí ra mà nướng trên lửa. Tôi hành xử ngay thẳng, làm người đoan chính. Không có chuyện gì thì là không có chuyện gì cả!”
Gã nói năng hùng hồn và chắc chắn, khiến những người không rõ sự thật thật sự cho rằng họ đã hiểu lầm gã.
Xét cho cùng, lấy được một cô gái trong thôn là một chuyện vô cùng đáng tự hào. Thanh niên trí thức kiếm được ít công điểm, làm lụng cũng chẳng được bao nhiêu. Nếu mà kết hôn thật thì cơ bản là không nuôi nổi vợ. Thế nên, các cô gái trong thôn đều không muốn lấy nam thanh niên trí thức. Gã ta mà lấy được thì đã phải thắp hương cảm tạ rồi, sao còn phủ nhận chứ?
Thẩm Chu nghe những lời nói không khác gì kiếp trước, khẽ cười lạnh một tiếng.
Mọi người đều im lặng, khiến tiếng cười đó nghe đặc biệt rõ ràng.
Mặt gã đỏ bừng: “Thẩm Chu, cậu vu khống tôi! Chuyện này cậu phải cho tôi một lời giải thích.”
Ở kiếp trước, lời biện minh của gã lại hoàn toàn trái ngược.
Thật ra, Vương Bình Quý muốn lợi dụng Chu Mai, nhưng lại không muốn kết hôn ở nông thôn. Cuộc sống ở thôn quê thực sự quá khổ.
Thẩm Chu nói: “Yêu thì yêu đi, cả ngày cứ khoe mẽ lòe loẹt như con công đực, cứ như thể mọi người không nhìn ra được vậy. Có việc hay không có việc cũng lảng vảng đến chỗ các nữ sinh tụ tập. Có người tìm anh, đối với anh mà nói là chuyện tốt. Rốt cuộc thì người mù cũng chẳng có mấy đâu.”
Thẩm Chu ngày thường không mấy khi mở miệng. Vừa mở miệng, mọi người đều kinh ngạc. Mồm mép cậu sao mà lưu loát đến vậy?
Phụt…
Trong khu nam tập thể không biết ai bật cười, những người khác cũng như bị tiếng cười lây nhiễm, bật cười theo.
Công khổng tước, quả là một sự miêu tả rất chính xác.
Vương Bình Quý tức điên lên, nói: “Mày mẹ nó dám nói thêm câu nữa thử xem!”
Đặng Nghị ở bên cạnh ngăn gã lại. Thấy tên đàn em của mình bị người khác chế giễu như vậy, anh ta cũng có chút không vui, nói: “Thẩm Chu, tôi không biết hai người các cậu có chuyện gì, nhưng không nên lôi kéo nữ đồng chí vào chuyện này. Bây giờ cậu đi xin lỗi Vương Bình Quý và Chu Mai đi.”
Lời này vừa ra, Vương Bình Quý có chút vênh váo đắc ý.
Những người xung quanh cũng đã nhận ra. Lãnh đạo phe thanh niên trí thức ngoại tỉnh muốn giúp đỡ một bên.
Vương Bình Quý chỉ là một tên lâu la, đắc tội với gã cũng chẳng đáng sợ.
Nhưng Đặng Nghị lại không phải người tầm thường. Là người đứng đầu phe ngoại tỉnh, trong tay anh ta quản lý đến mấy chục người.
Tục ngữ nói rất hay, huyện quan không bằng hiện quản (quan huyện không có quyền lực bằng người đang quản lý trực tiếp tại địa phương).
Thẩm Chu đến đây thời gian không dài, sau này còn phải đối mặt với nhiều mối quan hệ. Nếu bây giờ mà đắc tội với anh ta thì sau này có thể rất thảm!
Từ khi Đặng Nghị nói ra lời này. Vương Bình Quý đã có thể hình dung được dáng vẻ Thẩm Chu nhún nhường mà xin lỗi gã ta.
Vương Bình Quý thiếu điều là viết chữ kẻ tiểu nhân được đắc chí lên mặt.
Toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều chờ Thẩm Chu xin lỗi.
Ai ngờ Thẩm Chu nói: “Bảo tôi xin lỗi anh ta à, nằm mơ! Anh ta nếu hành xử đoan chính thì đừng có suốt ngày đi tìm con gái nhà người ta. Sao thế, dám làm không dám nhận à? Người đàng hoàng không muốn làm, lại muốn làm rùa rụt cổ. Anh nói anh với Chu Mai không có quan hệ. Chu Mai có đồng ý không? Một đại nam nhân đã qua lại rồi còn nói là không, thế nào, anh lại thân thiết với ai nữa rồi. Muốn bắt cá hai tay, sợ người ta hiểu lầm hay sao?”
Thẩm Chu nói: “Anh ăn của tôi, dùng của tôi. Dù có nuôi một con chó, nó cũng sẽ vẫy đuôi. Anh lấy sữa mạch nha của tôi, rất nhiều người đều thấy, bây giờ còn muốn cắn ngược lại tôi sao?” Sau đó đối với Đặng Nghị nói: “Các anh đây đều là bắt nạt người như vậy à?”
Vương Bình Quý vừa nghe liền nổi giận mắng: “Mày nói ai là chó?”
Thẩm Chu nói: “Anh đó.” Không hề sợ hãi.
Trong lòng Đặng Nghị không thoải mái. Thông thường, người mới đến đều phải bị chấn chỉnh một lần như thế. Ai ngờ, Thẩm Chu trông da thịt non mềm lại từ trong xương tủy đã ngang ngạnh khó thuần đến vậy. Toàn bộ lời chất vấn vừa rồi của anh ta, Thẩm Chu không hề cho anh ta một chút đường lui nào.
Nếu anh ta không phạt Thẩm Chu, anh ta sẽ không nuốt trôi cục tức này. Nhưng nếu anh ta phạt Thẩm Chu, chẳng phải là chứng minh mình giúp người thân chứ không giúp lẽ phải hay sao!
Chủ yếu là Vương Bình Quý đã nhận đồ ăn uống của người ta, điều này bị mọi người thấy rõ. Giờ đây, có muốn chối bỏ cũng không được nữa.
Đặng Nghị cảm thấy Vương Bình Quý thật vô dụng, ngay cả một người mới đến cũng không thể giải quyết được. Anh ta lại tức giận Thẩm Chu là một tên cứng đầu, trước kia thật sự đã xem thường cậu ta!
Vương Bình Quý bị Đặng Nghị lạnh lùng liếc qua, trong lòng thịch một tiếng. Sau đó, gã ta nói: “Được lắm, để cậu nói hươu nói vượn. Hôm nay tôi không đánh cho cậu răng rơi đầy đất, thì tôi là cháu trai của cậu.”
Nói xong, gã giống như một con mãnh thú bị chọc giận.
Vương Bình Quý tuy gầy yếu, nhưng ở trong thôn cũng đã làm nông mấy năm. Thẩm Chu mới đến tất nhiên không phải đối thủ của gã ta.
Vương Bình Quý hôm nay đã hạ quyết tâm, muốn đánh cho cậu phải khóc.
Vương Bình Quý ba bước cũng thành hai bước, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã lao về phía Thẩm Chu.
Thẩm Chu lớn lên đẹp trai, mọi người đều không đành lòng nhìn.
Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết đã được dự kiến trước vang lên. Trong không khí rất nhanh tràn ngập mùi máu tanh.
Người đứng đầu phe ngoại tỉnh Đặng Nghị, cùng với người đứng đầu phe thanh niên trí thức ở Thành phố B Vương Khi, cả hai đều thầm nghĩ không hay rồi. Thế này là đổ máu rồi. Tuy rằng muốn dạy cho Thẩm Chu một bài học, nhưng nếu đánh người bị thương nặng thì khó mà giải quyết ổn thỏa.
Nhìn kỹ lại, Thẩm Chu với khuôn mặt đầy máu lại khiến vẻ ngoài xuất chúng của cậu càng tăng thêm vài phần mị hoặc. Nhưng tiếng r*n rỉ đau đớn kia lại là của Vương Bình Quý!
Vương Bình Quý bị một vết rạch lớn từ ngực xuống rốn. Máu chảy rơi tí tách, nhìn vết thương gọn gàng, rõ ràng là do một loại vũ khí sắc bén gây ra. Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, không ai biết biến cố đã xảy ra vào lúc nào.
Đặng Nghị vừa lo lắng vừa tức giận: “Thẩm Chu, cậu có phải đã giấu dao không! Nếu giấu dao đả thương người khác thì sẽ bị kết tội!”
Thẩm Chu nói: “Không có.”
Vương Bình Quý ôm bụng, ngón tay ghì chặt miệng vết thương, nhìn Thẩm Chu như thể lần đầu tiên biết mặt, vừa lăn vừa bò lùi ra xa, không muốn đến gần cậu nữa.
Vương Bình Quý thấy máu, hơn nữa bụng đau rát, nước mắt đều trào ra: “Mau…… Mau đưa tôi đến trạm y tế đi!”
Đặng Nghị vội vàng khống chế Thẩm Chu lại, một mặt khác gọi người đưa Vương Bình Quý đến trạm y tế của thôn. Bên ngoài trời đã tối, nhưng vì xảy ra chuyện này, cần phải giao cho trong thôn xử lý.
Ngay lúc này, Tô Trầm bước vào nói: “Để tôi xem.”
Mọi người đều biết Tô Trầm từng làm việc trong quân đội nên vội vàng tránh ra, anh nhìn qua miệng vết thương. Tô Trầm nói: “Bị thương ngoài da, không cần bôi thuốc, ngày mai sẽ khỏi.”
Vương Bình Quý lại không cam tâm, nói: "Nhưng chảy rất nhiều máu!”
Tô Trầm nói: “Không chết được. Chỗ tôi có thuốc tím, cậu nghỉ ngơi ba ngày, không phải làm việc.”
Vương Bình Quý bị thương nặng như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha Thẩm Chu, mà không lột được một lớp da của cậu. Thế nhưng, khi Tô Trầm liếc mắt nhìn sang, trong lòng Vương Bình Quý đã lạnh toát, không dám nói thêm lời nào.
Đặng Nghị lên tiếng: “Anh Trầm, cậu ta đã đánh người! Lại còn đánh người ngay trước mặt mọi người. Nếu không xử lý, e rằng sẽ khiến lòng người hoang mang.”
Vừa rồi Thẩm Chu đã không nể mặt anh ta, bây giờ anh ta sẽ không bỏ qua.
Tay Thẩm Chu bị Tô Trầm nắm chặt, rồi tách ra. Sau đó, anh ta thấy trong tay cậu là nửa cái nút áo dính máu, phần bị vỡ của nó vô cùng sắc nhọn.
Tô Trầm nói: "Chỉ là một cái nút áo mà thôi." Giọng điệu của anh ta rất bình thản.
Nhưng nghe vào tai mọi người lại có nhiều cách hiểu khác nhau. Họ sôi nổi nhìn về phía Vương Bình Quý, thầm nghĩ thân thể anh ta đúng là yếu ớt.
Tô Trầm nói: "Thẩm Chu, phạt cậu ba ngày không được ăn chung nồi. Cơm nước tự mình lo liệu. Lại nộp năm đồng làm chi phí bồi thường, coi như an ủi mọi người. Thu dọn hành lý đi.”
Thẩm Chu cứng đờ người!
Vừa dứt lời, Tô Trầm lại nói: "Mấy ngày nay tôi cũng nghe nói cậu ta không hòa nhập tốt với tập thể. Đã vậy còn là một phần tử nguy hiểm, vậy nên tôi sẽ tự mình giám sát, dọn đến chỗ tôi mà ở.”
Mọi người ở đó đều choáng váng, Tô Trầm một mình ở một căn nhà ngói khang trang bốn gian. Bao nhiêu người muốn đến ở nhưng không ai dám mở lời.
Thẩm Chu nhờ họa mà được phúc.
Lúc này, người đứng đầu phe Thành phố B là Vương Khi bèn liếc nhìn Đặng Nghị một cái.
Đặng Nghị trước đó còn muốn làm khó dễ cậu thanh niên trí thức này một chút, ai ngờ Tô Trầm lại đưa cậu ta đi. Muốn chỉnh đốn cậu ta, e rằng sẽ gặp khó khăn.
Hết