--

Thẩm Vân Tây dường như phát hiện ra điều gì thú vị, liếc nhìn, rồi lại kín đáo thu hồi ánh mắt, khẽ chau mày.

Tiệc vui nào rồi cũng tàn, đêm tàn, mọi người ai về nhà nấy.

Đêm xuống, Thẩm Vân Tây cuộn tròn trong chăn, miên man nghĩ về bữa ăn ngày mai. Ăn mặc ngủ nghỉ, ăn vẫn là chuyện quan trọng nhất.

Mấy ngày tiếp theo, trời vẫn rét buốt, tuyết rơi không ngớt. Thẩm Vân Tây dứt khoát ở lì trong phòng, chuyên tâm viết thoại bản. Quả không phụ lòng người, mấy ngày sau, nàng rốt cuộc hoàn thành tập đầu tiên.

Thẩm Vân Tây đưa một chồng bản thảo cho Hà Châu. Sáng sớm, Hà Châu đội tuyết ngồi xe ngựa đến thư phố, đến tận trưa mới trở về.

"Nô tỳ đã dặn dò chưởng quầy, bảo bà ta nhanh chóng in bản tiểu thư viết. Tiểu thư cứ yên tâm, chẳng mấy ngày nữa là có thể bày bán trong tiệm. Nô tỳ còn dặn phải khắc thật đẹp tên của tiểu thư lên ấn bản, ai ngờ chưởng quầy hoảng hốt, hỏi có phải tiểu thư nghĩ quẩn, sao lại dùng tên thật, còn trách nô tỳ sao không khuyên can." Hà Châu vừa nói vừa khúc khích cười.

Trúc Trân trêu ghẹo: "Mắt vốn đã bé tí, cười thế này thì ta chẳng nhìn thấy mắt ngươi đâu."

Hà Châu vung tay định đánh.

Thẩm Vân Tây nhìn hai người cãi nhau ỏm tỏi, lấy khăn che mặt, cố nén ý cười.

...

Đêm khuya, viện tĩnh mịch.

Cô nha đầu gác đêm ở Hợp Ngọc cư ngồi trên chiếc đệm vải bố trước cửa, đang gà gật ngủ thì bỗng giật mình bởi tiếng phá cửa ầm ĩ.

Nàng vội vàng đứng dậy, chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy bà tử truyền lời hấp tấp chạy vào, la lối: "Tam gia không khỏe, phu nhân nói, dù thế nào tam phu nhân cũng là vợ, nên sang thăm mới phải."

Tiếng động lớn làm Thẩm Vân Tây tỉnh giấc. Trúc Trân vội vàng mặc áo cho nàng, chạy đến bên giường hỏi: "Tiểu thư, chúng ta có đi không ạ?"

Thẩm Vân Tây do dự một lát, vẫn gật đầu. Tần Lan Nguyệt cố ý sai người đến truyền lời, nếu nàng không đi, e rằng lại thêm chuyện thị phi. Thế là, cả đám người cầm đèn lồng đi về phía Vân Thượng viện của Vệ Thiệu.

Vân Thượng viện không xa Hợp Ngọc cư. Vệ Thiệu vốn bệnh tật, thích yên tĩnh, người hầu hạ trong viện không nhiều. Lúc này chỉ thấy hai tỳ nữ đứng canh ngoài cửa.

Thẩm Vân Tây đến, hai tỳ nữ kinh ngạc hành lễ, vội đẩy cửa vào báo. Chẳng mấy chốc, một người đi ra mời nàng vào.

Trong phòng tĩnh lặng, ánh đèn trên giá sách hắt ra một vệt sáng. Rèm che đầu giường được vén cao, vắt lên móc ngọc. Vị đại phu mặc áo xám đang khom người bắt mạch. Vệ lão phu nhân ngồi trên ghế đối diện giường, không ngừng mân mê tràng hạt, miệng lẩm bẩm những kệ ngữ Phật gia mà Thẩm Vân Tây chẳng hiểu.

Thẩm Vân Tây lúc này mới biết Vệ lão phu nhân cũng ở đây. Nghe nói lão thái thái rất thương yêu đứa cháu này, xem ra đúng là vậy.

Thấy Thẩm Vân Tây, Vệ lão phu nhân khựng lại một chút, không nói gì. Tú Nhược cô cô và Quý Ngũ Niên, hộ vệ trẻ tuổi của Vệ Thiệu, đồng loạt chào nàng: "Tam phu nhân."

Thẩm Vân Tây đáp lời, rồi đứng sang một bên, tự biến mình thành khúc gỗ, cúi đầu ngắm nghía những đường thêu hoa hải đường trên vạt áo, giết thời gian.

"Tam công tử bệnh cũ tái phát, lại trở nặng rất nhanh. Lần này phải dùng thuốc mạnh." Vị đại phu trạc tứ tuần, xoay người lại, chắp tay vái Vệ lão phu nhân. Ông cúi đầu thấp đến mức chỉ thấy được cằm và chòm râu rung rung, "Nhưng làm vậy sẽ có nguy hiểm, tiểu nhân thật sự không dám tự quyết, xin lão phu nhân định đoạt, có nên dùng thuốc này không?"

Vệ lão phu nhân nhăn trán sâu hơn, siết chặt tràng hạt trong tay, "Thật sự nguy hiểm vậy sao? Ta thấy Tam Lang hôm nay có vẻ tốt hơn mọi ngày."

Đại phu lắc đầu, "Nếu lão phu nhân không bằng lòng, có thể tiếp tục dưỡng bệnh như trước, chỉ là về sau..."

Vệ lão phu nhân trầm ngâm rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, "Lão bà tử ta không rành y thuật, nhưng thân thể Tam Lang luôn do Hàn đại phu ông chăm sóc, ông cứ chuẩn bị đi."

Hàn đại phu chắp tay lui ra.

Vệ lão phu nhân chống cây trượng đầu hình chim công, bước đến mép giường ngồi xuống, chắp tay trước ngực niệm A Di Đà Phật, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ lo âu, dường như có một tầng sương mờ bao phủ.

Trong phòng tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người trên mặt đều mang vẻ ưu tư, chỉ có Thẩm Vân Tây là sắc mặt như thường. Thân nàng đứng trong phòng, nhưng tinh thần sớm đã phiêu du bên ngoài, nghĩ vẩn vơ đủ điều.

Không trách nàng phản ứng như vậy. Đối với Thẩm Vân Tây, phần lớn người trong phủ này đều xa lạ. Sinh ly tử biệt trước khi xuyên không nàng đã chứng kiến quá nhiều, sớm đã miễn nhiễm. Trừ phi là chuyện liên quan trực tiếp đến mình, nếu không nàng rất khó nảy sinh những cảm xúc mãnh liệt như đau khổ, thương tâm. Nhiều nhất... cũng chỉ thoáng tiếc thương cho số phận ngắn ngủi.

Trong cái môi trường mạt thế ấy, giảm bớt những lãng phí cảm xúc không cần thiết mới không đến nỗi thần kinh suy sụp.

Nghĩ là vậy, nhưng thái độ của nàng vẫn khiến Vệ lão phu nhân không hài lòng. Trong đôi mắt già nua, từng trải lộ ra vài phần lạnh nhạt, "Ngươi về đi, ở đây không cần ngươi. Sau này không có việc gì cũng đừng đến đây." Nói xong, bà không thèm nhìn nàng nữa.

Thẩm Vân Tây nghe vậy, không nói gì. Nàng ngoan ngoãn hành lễ cáo lui với Vệ lão phu nhân, rồi mới bước ra ngoài.

Nhưng nàng chưa đi được mấy bước thì vừa vặn gặp Hàn đại phu bưng bát thuốc vừa sắc xong đi vào.

Không biết có phải do bên ngoài quá lạnh hay không, bước chân ông có chút loạng choạng, khi đi ngang qua Thẩm Vân Tây, khoảng cách hơi gần, vạt áo ông hất lên, vừa chạm vào váy nàng.

Chỉ một cái chạm nhẹ, dị năng bị động kích hoạt. Hình ảnh, âm thanh từ bốn phương tám hướng ùa về phía Thẩm Vân Tây.

Thẩm Vân Tây giật mình, trong khoảnh khắc lấy lại tinh thần. Nàng dừng bước, quay người lại, nhìn Hàn đại phu với vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn Vệ lão phu nhân đang định tự tay cho cháu uống thuốc.

Thấy Vệ lão phu nhân vừa múc một muỗng thuốc, đầu óc Thẩm Vân Tây còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhanh hơn một bước, giật lấy bát thuốc từ tay Vệ lão phu nhân, khiến thuốc văng ra không ít.

Trước ánh mắt khó hiểu pha lẫn kinh ngạc của Vệ lão phu nhân, Thẩm Vân Tây khẽ nhíu mày, mím môi, nói: "Không thể uống, ông ta hạ độc."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play