## Chương 4

Có lẽ do thói quen từ nguyên chủ để lại, giữa bao nhiêu người bước vào, ánh mắt Thẩm Vân Tây vẫn là chuẩn xác dừng lại trên người Tần Lan Nguyệt.

Tần Lan Nguyệt sở hữu một gương mặt trời sinh mang nét vũ mị, nhưng không quá đà. Thêm một phần sẽ thành diễm tục, bớt một phần lại hóa tầm thường. Nàng không thuộc kiểu mỹ nhân khiến người kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng ngắm càng thấy cuốn hút. Dẫu đang mang thai, gương mặt có phần phù thũng, dung mạo nàng vẫn dễ coi vô cùng.

Tương tự Thẩm Vân Tây, nhờ đối đầu tranh đấu kịch liệt nhiều năm, Tần Lan Nguyệt cũng vừa bước vào cửa đã hướng phía Thẩm Vân Tây nhìn tới.

Thẩm Vân Tây vốn đã sinh ra với dung mạo xinh đẹp, nay giữa đôi mày không còn vẻ u sầu chất chứa ngày trước, càng thêm lộ rõ vẻ tươi tắn, yêu kiều trời ban. Gương mặt ấy, khi cười rộ lên ngọt ngào thuần khiết, lúc không cười lại thanh nhã tú lệ lạ thường. Giờ phút này, nàng ngồi dưới ánh đèn, khoác lên mình bộ y phục màu vàng nhạt, tựa đóa nghênh xuân đầu tháng hai, giữa trời tuyết lớn vẫn khiến người cảm thấy ấm áp như cảnh xuân.

Tần Lan Nguyệt khẽ cười.

Hai người đối thủ một mất một còn ngày xưa, ánh mắt thoáng giao nhau rồi lại cùng lúc lạnh nhạt quay đi.

Trong nội đường lại vang lên những lời chào hỏi, vấn an, mọi người lần lượt an tọa.

Người đã đến đông đủ, các tôi tớ bưng khay nối đuôi nhau tiến vào bày biện thức ăn.

Vệ lão phu nhân đã qua tuổi hoa giáp, xưa nay ít nói ít cười, nhưng nhìn thấy một phòng con cháu đông đủ, sắc mặt căng thẳng ngày thường cũng giãn ra không ít. Bà nói: "Trừ Tu Dung nương nương trong cung, hôm nay đều tề tựu cả, thật là hiếm có dịp như vậy."

Tần Lan Nguyệt vỗ nhẹ tay, mang phong thái đại phụ một tộc: "Nếu mẫu thân thích, sau này chúng ta trong phủ thường xuyên tụ họp một chút, huynh đệ tỷ muội nên thân cận mới phải."

"Ngươi cứ tự làm chủ đi. Đây là Lục Lang Vệ Tín phải không?" Vệ lão phu nhân vẫy tay với Vệ Tín, "Lại gần đây nào."

Vệ Tín vội tiến lên bái kiến tổ mẫu, rồi lại hành lễ với phụ thân, mẫu thân.

Tần Lan Nguyệt đã xem Vệ Tín như người một nhà, cố ý để hắn lộ diện trước mặt Vệ lão phu nhân, cười nói: "Tín ca nhi nhớ mẫu thân lắm đó, nếu không có con ngăn cản, chiều nay suýt nữa tự mình chạy đến chùa Tương Quốc đón mẫu thân về phủ rồi."

Vệ Tín không ngờ nàng nói lời này, trong lòng thấy lạ, vội vàng liếc nhìn Tần Lan Nguyệt, chau mày.

Trong lúc hắn xuất thần, Vệ lão phu nhân vỗ nhẹ tay hắn, hỏi han mấy năm nay ở Thanh Châu thế nào.

Vệ Tín đều thành thật đáp lời.

Vệ lão phu nhân lại bảo hắn ngồi xuống, "Là ta sơ suất, để con một mình chịu khổ ở Thanh Châu."

Vẫn luôn im lặng An Quốc công Vệ Trí Xuân vuốt chòm râu. Đã qua tuổi bất hoặc, khóe mắt ông sớm đã hằn dấu vết năm tháng, không còn tinh thần phấn chấn như thanh niên, nhưng may mắn Vệ gia gốc rễ vững chắc, luận về dung mạo, ông vẫn thuộc hàng thượng thừa trong kinh thành.

Bản thân ông lại mang một vẻ phong lưu phóng khoáng, so với những sĩ phu thế gia môn phiệt quy củ cổ hủ tầm thường, có một mị lực khác thường.

Ông cười nói với Vệ lão phu nhân: "Sao có thể là lỗi của mẫu thân, là do nhi tử này kết hôn đầu không tốt mới phải. May mắn có Nguyệt Nương hiền thê, con mới nhận ra sai lầm, kịp thời đưa Tín ca nhi trở về, bù đắp thiếu sót."

Vệ lão phu nhân không tiếp lời ông, chỉ xoay tràng hạt Phật trong tay, đám tiểu bối phía dưới cũng không dám chen vào, bầu không khí liền chùng xuống.

Tần Lan Nguyệt giữ tay An Quốc công lại: "Được rồi, đừng nói những chuyện đó nữa. Mọi người dùng bữa đi."

"Nhắc đến thức ăn, trưa nay không biết sân nào đang làm món gì mà thơm quá, khiến con ăn nửa chén cơm cũng không nổi." Nhị phu nhân Nguyên Tề Phương thuận thế tiếp lời, xoa dịu bầu không khí vừa rồi.

Thẩm Vân Tây mặc kệ những tranh chấp ngấm ngầm, công khai của cả gia tộc này, chỉ chuyên tâm đấu tranh với đĩa giò heo.

Nàng phát hiện tay nghề của phòng bếp lớn cũng không tệ, đặc biệt là món giò heo đường phèn này, nước sốt sánh như keo, hương vị đậm đà thơm nồng, thật sự mỹ vị.

Đang ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy Tần Lan Nguyệt gọi mình: "Triều Triều, con đã trở về, cũng nên thu xếp thời gian về phủ Thị Lang thăm cậu mợ, bọn họ rất nhớ con."

Cậu mợ trong miệng Tần Lan Nguyệt chính là cha mẹ của nguyên chủ. Thẩm Vân Tây buông đũa, gật đầu.

Tần Lan Nguyệt nhận lấy chén canh do tỳ nữ bưng lên, chậm rãi khuấy nhẹ bằng thìa sứ, nửa cười nửa không nói: "Theo ta thấy chi bằng để ngày kia đi, vừa hay cậu con mấy ngày nay nhiễm phong hàn, đã xin nghỉ, ở nhà tĩnh dưỡng."

Thẩm Vân Tây lại gật đầu.

Vệ lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Mới về đã một mình về nhà mẹ đẻ thì ra thể thống gì, gần cuối năm rồi, thư viện cũng nên tan học, đến lúc đó bảo Thiệu ca nhi đi cùng, cùng nhau về đi."

Bị bác bỏ ý kiến, khóe mắt Tần Lan Nguyệt hơi xệ xuống, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền khôi phục như thường, cười nói: "Cũng được. Nghe theo mẫu thân."

Đối với Thẩm Vân Tây tâm tâm niệm niệm Thái Tử, có Vệ Thiệu đi cùng, nàng sợ là càng không cao hứng.

Vệ lão phu nhân đã lên tiếng, Thẩm Vân Tây không để ý, Vệ Thiệu hẳn cũng vậy.

Tần Lan Nguyệt nhìn về phía Vệ Thiệu, cố ý cười nói: "Triều Triều ngày xưa có sai lầm, nhưng chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa. Sau này hai con là vợ chồng trẻ nên sống cho tốt, giống như ta và phụ thân con, vợ chồng phải biết thông cảm cho nhau."

Nàng nói vậy, Vệ Thiệu dường như không nghe thấy, không ừ hử gì.

Thái độ của hắn khiến Tần Lan Nguyệt không hề tức giận, ngược lại ý cười càng thêm dày đặc.

Nàng đang mỉm cười, không đề phòng bên hông bị một bàn tay ôm chặt lấy.

An Quốc công không chút để ý ánh mắt của mọi người, ghé sát tai Tần Lan Nguyệt nói nhỏ: "Không phải đã bảo, không được nói chuyện với hắn."

Gương mặt Tần Lan Nguyệt ửng đỏ, oán trách trừng mắt ông: "Lại ăn dấm chua lung tung, thiếp là vì Triều Triều, chứ đâu phải vì hắn."

Mọi người phía dưới coi như không biết, chỉ có Vệ Cầm không nặng không nhẹ hừ một tiếng. Vệ lão phu nhân ngồi gần vợ chồng An Quốc công nhất thì nhắm mắt làm ngơ.

Thẩm Vân Tây nghĩ bụng, cả gia đình này thật thú vị.

Sau đó, trong bữa cơm, Vệ Tín kể về những chuyện thú vị ở Thanh Châu, Đại phu nhân và vợ chồng Tần Lan Nguyệt cũng phụ họa nói cười, xoa dịu đoạn nhạc đệm vừa rồi, vẫn coi như náo nhiệt.

Bất quá, náo nhiệt đều là của người khác, không liên quan gì đến Thẩm Vân Tây. Nàng ăn no tám phần liền không động đũa nữa, ngồi đó cụp mắt nghiên cứu họa tiết trên vạt áo.

Ánh mắt Vệ Thiệu thoáng thấy đầu ngón tay nàng đang miêu tả qua lại trên hình lá lan mảnh, hết lần này đến lần khác.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play