Nàng đưa tay, ngón tay thon dài chỉ thẳng về phía Hàn đại phu.

Sáu chữ ấy tựa như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống khiến người kinh hãi.

Vệ lão phu nhân nhất thời ngơ ngẩn, còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ bên trong, thì Hàn đại phu đã giận dữ nhảy dựng lên, giọng điệu không thể tin được, the thé vang: "Tam phu nhân, lời nói phải cẩn trọng! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung! Nhà ta đời đời hành y, danh dự cả môn phái, mấy năm nay ta tận tâm tận lực chẩn trị cho Vệ Tam công tử, sao có thể dung thứ cho ngươi vu oan giá họa trắng trợn như vậy!"

Chương 5

Hàn đại phu trừng mắt đỏ ngầu, vừa mắng nhiếc, vừa kinh hãi đánh giá người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt. Lòng hắn trăm mối ngổn ngang, không thể nào hiểu nổi.

Hắn tự cho mình làm việc kín đáo, dược cũng lén bỏ ở nơi vắng người. Nàng làm sao phát hiện ra được? Lẽ nào thật sự có cao nhân ẩn dật? Phu nhân trẻ tuổi trước kia vốn là người vô thanh vô danh, chẳng lẽ lại là cao thủ dùng dược, chỉ cần ngửi mùi cũng phân biệt được sai sót?

Hàn đại phu cảm thấy thật hoang đường. Rõ ràng sắp thành công đến nơi, không ngờ lại có Trình Giảo Kim (ý chỉ người phá đám) thình lình xuất hiện!

Kế hoạch đổ bể, Hàn đại phu căm hận Thẩm Vân Tây đến tận xương tủy. Hắn vừa tức giận, vừa hận, bộ dạng như thể bị oan khuất tột cùng, không chịu nổi nữa đến nơi.

"Thật là lòng lang dạ thú, sống uổng cả đời!" Hắn mặt đỏ bừng, chỉ vào Thẩm Vân Tây, "Thẩm phu nhân, dù sao ngươi cũng xuất thân danh môn, sao lại có thể vu khống hãm hại người vô tội như vậy? Dụ Hòa quận chúa đã dạy dỗ con gái như thế sao?"

Thẩm Vân Tây mặc kệ những lời Hàn đại phu nói, càng không thèm để ý đến ánh mắt hận thấu xương của hắn. Nàng cẩn thận đặt gói thuốc ra xa, đề phòng hắn cướp lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Vệ lão phu nhân. Nàng biết đến đâu thì nói đến đấy, những chuyện khác không phải việc nàng có thể quản.

Cãi nhau phải có qua có lại mới thành tranh biện, Thẩm Vân Tây không tiếp lời, thì lời biện bạch của Hàn đại phu chẳng khác nào độc diễn, càng thêm lộ vẻ tức giận đến phát điên.

Đối diện với một kẻ lì lợm như vậy, Hàn đại phu tức đến suýt ngã ngửa.

Hắn chưa từng thấy loại người này, nàng dường như không cùng những người khác ở cùng một... không gian, ngươi nói gì nàng cũng coi như gió thoảng, căn bản không thể công kích nàng. Rốt cuộc là người gì vậy!

Sự việc bỗng dưng rẽ sang hướng khác, Vệ lão phu nhân mặt mày trầm xuống, bán tín bán nghi những lời Thẩm Vân Tây nói. Nhưng đây là thứ sắp đưa vào miệng, lại liên quan đến an nguy của Vệ Thiệu, thà tin là thật còn hơn không. Bà lần tràng hạt Phật châu trên cổ tay, chống gậy đứng lên, quay đầu gọi Quý Ngũ Niên: "Lấy ngân châm đến đây."

Ngực Hàn đại phu đập thình thịch, không màng đến Thẩm Vân Tây, kẻ "đầu sỏ gây chuyện", vội vàng hô hoán ngăn cản: "Đó là đạo lý gì? Thuốc có ba phần độc, làm gì có chuyện dùng ngân châm thử thuốc!"

Vệ lão phu nhân cũng thấy có lý, quả thật chưa từng có tiền lệ dùng ngân châm thử thuốc. Bà dùng sức nện mạnh cây trượng xuống đất: "Hàn đại phu nói phải, vậy dắt một con chó đến đây."

Hàn đại phu lại nói: "Người cần dùng bao nhiêu dược lượng, súc sinh làm sao so được!"

Vệ lão phu nhân liếc xéo hắn, cau mày. Tú Nhược cô cô đề nghị: "Lão phu nhân, cần gì phải phiền toái như vậy. Thuốc ở đây, người cũng ở đây. Nếu Hàn đại phu cứ khăng khăng tự nhận mình bị oan, thì cứ bảo hắn uống một ngụm trước mặt mọi người là được. Có vấn đề hay không, tự khắc sẽ rõ."

Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng trên lưng Hàn đại phu, hắn cố gượng cười: "Ta đã nói rồi, lão phu nhân cũng đồng ý, thuốc này dùng liều nặng, lại dùng biện pháp lấy độc trị độc, ta uống vào chắc chắn cũng sẽ có vấn đề, vậy thì chứng minh được cái gì?"

"Hơn nữa, việc bốc thuốc, nấu canh đều do hạ nhân nhà các ngươi làm, ta chẳng qua chỉ là người tiếp chén bên ngoài. Dù thuốc này thực sự có độc, thì cũng nên tra xét người nhà các ngươi trước mới phải. Thẩm phu nhân cũng từng chạm vào chén, ai biết có phải nàng muốn độc sát chồng, vừa ăn cướp vừa la làng, cớ gì lại bắt ta, một người ngoài cuộc không buông tha!"

"Hàn đại phu đối đáp trôi chảy, ăn nói lưu loát, lời hay đều để ngươi nói hết." Vệ lão phu nhân không phải trẻ con, nghe năm lần bảy lượt cũng cảm thấy có vấn đề. Ánh mắt bà hoàn toàn lạnh xuống, sắc bén như lưỡi dao, "Nhưng ngươi chuẩn bị kỹ càng như vậy, lại càng lộ ra khả nghi."

"Lão phu nhân có ý gì? Đây là nhận định tại hạ có ý đồ xấu?" Hàn đại phu biết không ổn, hắn cố nén kinh hãi, gân cổ lên, mặt tím bừng, "Các ngươi... thật buồn cười! Mấy năm nay ta xem mạch cho Vệ công tử có từng xảy ra nửa phần sai sót nào đâu? Không có công lao cũng có khổ lao, sao tùy tiện để các ngươi ỷ thế hiếp người, bôi nhọ thanh danh?!"

"Đặc biệt là ngươi, đồ đàn bà gây chuyện! Thôi được, coi như ta xui xẻo, các ngươi mời người khác cao minh hơn đi!" Hắn chỉ vào Thẩm Vân Tây, rồi vung tay áo, làm bộ muốn rời đi.

Chỉ cần ra khỏi Quốc Công phủ này, hắn sẽ nghĩ cách đối phó sau. Hắn vốn dĩ đã nói những lời rất có lý rồi!

Bị Hàn đại phu nhắc đến, Thẩm Vân Tây khẽ nhíu mày, mặt không biểu cảm nhẹ nhàng "a" một tiếng. Hành động ấy khiến Hàn đại phu càng thêm chán nản.

Cùng lúc đó, từ trên giường có tiếng nam nhân trầm thấp yếu ớt vang lên: "Hàn đại phu, sự tình còn chưa nói rõ ràng, e là ngươi đi không được."

"Sao lại đi không được? Các ngươi Quốc Công phủ còn muốn lạm dụng tư hình hay sao..." Hàn đại phu không nghe rõ người nói là ai, theo bản năng nổi giận quát lại, nhưng lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang.

"Tam Lang?" Vẻ mặt Vệ lão phu nhân vui mừng.

"Công tử." Quý Ngũ Niên vội vàng tiến lên đỡ.

Thì ra Vệ Thiệu không biết từ lúc nào đã tỉnh.

Thẩm Vân Tây cũng quay đầu theo tiếng gọi. Nàng từ Hợp Ngọc cư đến đây, tuy ở trong phòng ngây người nửa ngày, nhưng kỳ thật vẫn luôn đứng ở một bên, không đến gần. Đến lúc này mới nhìn thấy Vệ Thiệu.

Hắn được Quý Ngũ Niên đỡ ngồi dậy, mặc một bộ trung y trắng toát, mái tóc dài xõa xuống sau lưng, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút huyết sắc. Nhìn nghiêng, hắn tựa như tượng người bằng ngọc thạch.

Vệ Thiệu cũng nhận ra ánh mắt của Thẩm Vân Tây. Đầu tiên hắn ngước mắt nhìn nàng một cái, hai người chạm mắt trong giây lát, rồi hờ hững đảo mắt về phía Hàn đại phu. Môi hắn nhợt nhạt, giọng nói phát ra cũng lạnh lẽo như gió đêm, không nhanh không chậm, hắn nói: "Quý Ngũ, cho hắn uống hết."

Lời nói không hề lạnh lùng sắc bén, nhưng lại đầy uy nghiêm. Mấy chữ ngắn ngủi dứt khoát lưu loát, khiến Hàn đại phu run rẩy cả người. Quý Ngũ Niên đáp lời, một tay túm lấy vạt áo Hàn đại phu, nhẹ nhàng lôi người lại, bưng chén thuốc định đổ vào miệng hắn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play