Hắn vừa lấy tay che mặt vừa cuống quýt giải thích: "Đại Nha, muội nghe huynh nói đã, huynh đâu có tiền... nếu có thì sao lại không cưới muội chứ, muội biết trong lòng huynh chỉ có muội mà... á!"

Tởm thật, đến nước này còn già mồm! Lửa giận trong lòng Lâm Đại Nha bùng lên, cô vung tay đấm thẳng vào mặt Cố Thanh Thần khiến hắn ngất xỉu tại chỗ.

Đấm xong thấy dễ chịu hơn hẳn, cô còn đá thêm mấy cú vào cái gã đàn ông thối tha đang nằm dưới đất. Hắn chẳng còn phản ứng gì nữa, chỉ còn cách lần sau quay lại đòi nợ tiếp thôi.

Tui xỉu, đúng là nữ phụ pháo hôi bị dồn tới đường cùng rồi bùng nổ luôn! Đánh hay lắm, đúng là quá đã! Lúc thấy hắn ta thản nhiên nói mấy lời vong ân phụ nghĩa đó mà tui tức muốn đập luôn cái điện thoại, giờ nhẹ người hẳn!

Chuẩn luôn, xứng đáng bị đòi lại hết! Nhân phẩm tệ hại như vậy mà cũng được làm nam chính... Ơ khoan, Đại Nha thức tỉnh rồi, có khi nào nữ chính nam chính sẽ bị thay thế không ta?

Mấy người hả hê cái gì? Người ta thì hướng lên cao, nước thì chảy xuống thấp, Đại Nha làm sao so được với nữ chính của tụi tui, nam chính bỏ cô ta là đúng. Cả nhà cô ta như vậy ai mà dám cưới!

...

Lâm Đại Nha liếc nhìn đám bình luận trên màn hình, rồi quay sang thấy dân làng đang lục tục kéo đến:Hệ thống, đưa tôi quay lại đi.

Chớp mắt một cái, cô lập tức biến mất trước mắt đám người trong thôn.

“Lâm Đại Nha điên thật rồi, nó đánh chết Cố Thanh Thần rồi! Đó là người duy nhất trong làng ta biết chữ đó, đồ trời đánh!"
"Nhanh lên, bắt nó lại! Giải nó lên từ đường!"

"Đồ tiện nhân, mày còn dám đốt nhà! Đồ lòng dạ đen tối... á á á!"

"Không thấy nữa rồi! Nó biến mất rồi! Đột nhiên biến mất luôn! Là bị thứ dơ bẩn nhập xác, Đại Nha bị ma ám rồi!"

"Ma kìa!!!"

...

Dân làng bắt đầu nháo nhào, mà Lâm Đại Nha thì chỉ cảm thấy trong lòng khoan khoái chưa từng có.

Ký chủ, nếu cô thấy sống ở thế giới này quá khổ, sau khi tích đủ điểm thưởng có thể đổi sang thế giới khác sống đó.Hệ thống lên tiếng đề nghị rất thiện ý.

Không đổi, tôi không đổi.Lâm Đại Nha đáp chắc nịch,Đã là ác rưởi thì thế giới nào chả có, nếu không thì đâu ra nhiều người đăng ký thực hiện tâm nguyện như vậy. Trốn tránh chẳng giải quyết được gì.

Huống hồ, tôi không cam lòng nhường cái thế giới này cho bọn rác rưởi. Bọn họ ghét tôi, sợ tôi nhưng lại muốn hưởng lợi từ tôi. Vậy thì tôi sẽ sống cho tốt ở đây, làm một người phụ nữ cho ra hồn, sống sao để bọn họ phải hối hận, không dám khinh thường phụ nữ nữa.

Tôi muốn sống tự do tự tại như đàn ông, muốn lập nghiệp, muốn có gia đình, có cuộc đời hạnh phúc của riêng mình!

Hệ thống, tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu nhiệm vụ đi.

Lâm Đại Nha đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy khí thế và kỳ vọng. Trước mặt cô, một cánh cổng ánh sáng trắng dần hiện ra.

Cô cẩn thận bước tới gần, vừa đưa tay chạm vào đã bị hút vào trong. Ánh sáng chói loá đến mức không thể mở mắt nổi, cô đành phải nhắm mắt lại.

Đang truyền tống tới thế giới tiểu thuyếtTổng tài bá đạo cưỡng yêu không ngừng, cô vợ nhỏ mỗi đêm không được xuống giường... Truyền tống hoàn tất, đang tải ký ức của người làm đơn tâm nguyện - Thẩm Tư Ngư... Truyền xong.

Ngay lập tức, đầu cô tràn ngập vô số ký ức không thuộc về mình: Thẩm Tư Ngư sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ bé đã bị nhồi vào đầu tư tưởng “chị cả như mẹ hiền”, “em trai là tương lai của cả nhà”, cô bắt buộc phải giúp đỡ em trai, như vậy sau này mới có chỗ dựa.

Ngày qua ngày bị tẩy não và đè nén, Thẩm Tư Ngư ngoan ngoãn nghe lời gia đình, hi sinh hết mình. Lần duy nhất cô ấy yêu đương tự do thì lấy được chồng hiện tại, được 28 vạn tiền sính lễ, nhưng đến một xu cô ấy cũng không được đụng tới, đồ cưới toàn do nhà chồng lo.

Thế mà cô ấy vẫn không thấy có gì sai, còn nghe lời ba mẹ ruột, hễ có tiền là gửi về nhà ngoại. Mâu thuẫn vợ chồng ngày càng leo thang, cô ấy thì chỉ biết khóc lóc, dọa tự tử, chỉ mong nuôi lớn em trai nên người.

Nhưng khi con gái chết vì sự ngu ngốc của mình, cô ấy bị chồng bỏ, cuộc đời mới bước sang bi kịch thực sự. Cô ấy bị đem gả hết lần này tới lần khác chỉ để lấy tiền sính lễ, không ai cần nữa thì bị bán vào chốn ăn chơi…

Trước đây, em trai chính là chỗ dựa duy nhất của cô ấy, nhưng đến khi cô ấy lâm nạn, thằng khốn đó bốc hơi như chưa từng tồn tại…

Sau khi nhìn rõ bản chất của ba mẹ ruột, cô ấy hối hận khôn cùng nhưng không kịp nữa rồi… Cô ấy bị vắt kiệt đến hơi thở cuối cùng, chết trong thê thảm, còn thằng em trai thì ôm tiền và tài nguyên bán thân của chị mình đi, rồi trở thành doanh nhân trẻ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Còn dám đóng phim ngôn tình bá đạo tổng tài truy thê, cả nhà sống trong hạnh phúc, ai nhìn vào cũng ghen tị. Còn cô ấy - người chị từng vì nó hi sinh tất cả - chỉ cần nhắc đến là thiên hạ lại tiếc nuối một câu “Không biết giữ mình”, “đồ lăng loàn”, là “vết nhơ”… Thật mỉa mai làm sao…

Vì thế, Thẩm Tư Ngư đã dùng linh hồn của mình để đổi lấy cơ hội thực hiện tâm nguyện lần này, muốn có lại một cuộc đời tốt đẹp cho đứa con gái duy nhất từng thật lòng yêu thương cô ấy.

Lâm Đại Nha tiêu hóa xong ký ức, chậm rãi mở mắt, và cảm thấy sống mũi cay xè. Câu chuyện này... chẳng phải giống y chang cô sao? Một thằng em hút máu, ba mẹ trọng nam khinh nữ, bị tẩy não…

Rõ ràng đều cùng một mẹ sinh ra, mà chỉ vì giới tính khác nhau, lại bị đối xử một trời một vực… Thật vô lý.

Trong lòng Lâm Đại Nha bùng lên ngọn lửa chiến đấu, phải để bọn khốn đó nhận đủ quả báo, phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cái nhà đó, phải trân trọng người chồng yêu cô, yêu thương con gái và sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Tâm nguyện này, cô nhất định sẽ thay Thẩm Tư Ngư hoàn thành!

Ác nữ Lâm Đại Nha… đã tới lúc nhà họ Thẩm nhận báo ứng rồi!!

“Thẩm Tư Ngư, tiền học thêm bốn vạn, mau đưa đây!”

Lâm Đại Nha cúi xuống nhìn cậu nhóc tóc vàng hoe, ngồi ườn trên ghế sofa, đi đôi giày hạt đậu màu xanh lá... em trai "cô" Thẩm Dục Trình... trông như một con yêu quái.

Thôi xong rồi, lát nữa thằng nhãi này sẽ lừa nốt khoản tiền cuối cùng trong nhà để mua túi hiệu cho bạn gái, đến lúc không còn tiền trả viện phí cho con gái làm phẫu thuật nữa, Thẩm Tư Ngư cũng chỉ biết trơ mắt nhìn con chết.

Đáng lẽ lúc đó nếu đợi một chút là nhận được hỗ trợ xã hội rồi, vậy mà con bé thấy người lớn cứ vì tiền mà cãi nhau, lại nghĩ mẹ không thương mình, cộng thêm đau đớn quá chịu không nổi nên đã nhảy lầu tự tử… Con bé mới có sáu tuổi thôi mà hu hu hu.

Con gái chết cũng chính là giọt nước tràn ly giữa hai vợ chồng. Sau khi ly hôn, Thẩm Tư Ngư quay về nhà mẹ đẻ, lập tức bị ép gả cho người khác lấy sính lễ…

Trước giờ có bao giờ Thẩm Tư Ngư không đưa tiền đâu, hôm nay sao mãi chưa móc ví? Hay là đi xem thử con gái đang bị nhốt trong phòng thế nào đi, giờ này thì chắc con bé bắt đầu phát bệnh rồi đấy.

...

Dòng bình luận trắng hiện ra trước mặt, Lâm Đại Nha lập tức đứng bật dậy, dựa theo ký ức mở một cánh cửa phòng.

Trong căn phòng tối om giơ tay không thấy gì, chỉ có ánh sáng hắt qua khe rèm chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của bé gái đang nằm trên giường.

Con bé co người lại, r*n rỉ khe khẽ, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu liên tục chảy trên trán.

“Nha Nha, Nha Nha?” Lâm Đại Nha vội vàng đưa tay sờ trán con bé, nóng hừng hực. Cô vội vàng bế con lên – nhỏ xíu mềm nhũn như thỏ con đang hấp hối trong lòng cô.

Cô ôm con chạy vội ra ngoài, trong lúc đó còn tiện tay vớ lấy chiếc túi xách.

Vừa thấy cô đi ra, Thẩm Dục Trình lập tức đứng dậy đuổi theo: "Chị! Tiền chị còn chưa đưa cho em mà! Chị quản con nhỏ kia làm gì, chắc nó lại giả vờ thôi!”

“Nó bệnh thì bệnh chết đi là xong, tốn tiền cho nó chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ đâu, chị!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play