Triều đại Đông Hồ, thôn Yên Sơn.
Nước hồ đầu đông lạnh buốt thấu xương. Bên cạnh Lâm Đại Nha là một cái thau gỗ nặng trịch đã cũ, bên trong toàn là quần áo của cả nhà.
Đôi tay ửng đỏ phồng rộp của cô không ngừng chà xát trong nước lạnh. Khi tay đau đến mức không chịu nổi, cô bèn hà hơi vào tay để sưởi ấm.
Vừa ngẩng đầu lên, vài hàng chữ màu sắc sặc sỡ đột nhiên xuất hiện lơ lửng ngay trước mặt cô, kèm theo giọng nói tự động phát ra từ chiếc loa nhỏ sau mỗi dòng chữ:
【Cô gái tội nghiệp này là nữ chính á? Vậy thì tôi không xem nữa, đi làm cả ngày đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn bị ngược thêm đâu.】
【Haiz, đây là vị hôn thê pháo hôi (1) của nam chính đó, cô ta sắp bị người nhà lừa gả cho lão góa xấu xí ở đầu thôn làm vợ kế, bị ép sinh con trai, sinh đến tận mười hai đứa, cuối cùng thì bị băng huyết mà chết.】
【Tôi biết chuyện này! Trước khi làm vậy nhà họ Lâm còn đi hỏi ý nam chính Cố Thanh Thần nữa cơ, nếu hắn chịu đưa sính lễ ngay thì cô gái đáng thương này đã không bị gả cho lão góa kia rồi, nhưng hắn nói nhà không có tiền, trong khi thật ra đã sớm ở bên nữ chính rồi, chỉ chờ hủy hôn thôi, đời nào chịu bỏ tiền ra chứ.】
【Cũng đúng, đàn ông thời đó ai mà chẳng thích dịu dàng hiền thục, còn con nhỏ đáng thương này ngoài việc nhu nhược trước mặt người nhà ra thì ở ngoài lại nổi tiếng là ác nữ đanh đá, chanh chua dữ dằn, so với nữ chính mềm mỏng thấu tình đạt lý thì kém xa.】
...
Lâm Đại Nha nhìn quanh một vòng, không có ai cả... Vậy những tiếng nói này là... ma hả? Có ma sao!?
Nhưng cô không sợ, Lâm Đại Nha căng người lên, cảnh giác hẳn.
Ma quỷ toàn nói xàm! Cha mẹ từng nói, cô là trưởng tỷ trong nhà, trưởng tỷ như mẹ hiền, là đứa hiểu chuyện nhất nhà, họ thương cô nhất, sao có thể đẩy cô vào hố lửa cho được.
Còn Cố Thanh Thần, huynh ấy từng nói thích cô tính cách mạnh mẽ, hào sảng, chỉ mong mau chóng cưới cô về nhà cơ mà...
【Ầy, gia đình pháo hôi chuẩn bị cơm nước chờ cô ta về rồi đấy.】
【Ừ, còn có cả thịt cơ đấy, nhưng bị bỏ đầy thuốc mê, cô gái đáng thương ăn xong sẽ bị ngấm thuốc, rồi bị khiêng sang cho lão góa già kia.】
【Xã hội này đúng là ăn thịt người mà, nhất là với phụ nữ!】
...
Dòng chữ đầy màu vẫn lơ lửng trước mặt, tai cô vẫn văng vẳng những tiếng nói kỳ quái đó!
Lâm Đại Nha cố sức lắc đầu muốn phủi bỏ những ảo ảnh và âm thanh kỳ quái kia, cô cắn môi, chạy một mạch về nhà. Chưa kịp vào sân, cha mẹ đã ra đón, trên mặt đầy vẻ yêu thương.
"Giữa trưa rồi, Đại Nha chắc đói rồi nhỉ? Hôm nay nhà mình có nấu thịt đấy, con vất vả rồi, mau vào ăn đi, ăn xong rồi ra giặt đồ tiếp."
Nhà nghèo, mỗi tháng chỉ có ngày mười lăm là được ăn thịt, hôm nay mới mùng một.
Đầu Lâm Đại Nha vẫn vang vọng những lời vừa nghe, lòng cô chùng xuống. Chẳng lẽ... Cô vội bước vào gian giữa, quả thật, trên cái bàn nhỏ ọp ẹp là một đĩa thịt đầy ú ụ, y hệt như lời mấy cái giọng kia vừa nói.
【Tới rồi tới rồi, thuốc mê cũng tới rồi】
【Đừng tin hai ông bà kia, nhét miếng thịt vào mồm thằng em Diệu Tổ là biết ngay có vấn đề】
...
Lâm Đại Nha nhìn vẻ mặt yêu thương y như thường ngày của cha mẹ, trong lòng vẫn không muốn tin. Làm sao mà họ có thể...
"Tỷ tỷ, mau ăn cơm đi, có thịt nè để đệ gắp cho tỷ nha!" Đệ đệ bưng bát đi tới, Lâm Đại Nha cố gắng nặn ra nụ cười, nhận bát từ tay cậu. Rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô gắp một miếng thịt, nhét thẳng vào miệng nó.
Ngay sau đó, cậu nhóc hoảng hốt nhổ ra: "Phì phì phì, tỷ làm cái gì vậy, miếng này là cho tỷ ăn mà!"
Phản ứng này...
Mắt Lâm Đại Nha đỏ hoe, cắn chặt môi, xem ra mấy thứ kỳ lạ đó nói đúng thật rồi.
Nhưng mà... tại sao chứ?
Cha mẹ sức khỏe không tốt, nên việc đồng áng đều do cô gánh vác, lúc rảnh còn phải lên trấn làm thuê, để dành tiền cho nhị đệ đi học. Người trong làng ăn hiếp thì cô ra mặt đánh trả, báo thù, giúp gia đình có chỗ đứng, dù bị gắn mác chanh chua ác độc cũng chẳng nề hà.
Cô chẳng phải là người được thương yêu nhất trong nhà hay sao?
"Phụ thân mẫu thân, hai người định đánh thuốc mê rồi gả con cho lão góa kia thật sao?" Cô phải hỏi cho rõ ràng.
Cùng lúc đó, dòng chữ lại hiện ra trước mắt, tiếng nói lại vang lên:
【WTF, sao cô ta phát hiện ra rồi! Kịch bản không phải như vậy mà!】
【Tốt quá rồi, biết thì chạy đi chứ còn đợi gì nữa, không phải ba mẹ nào cũng yêu thương con mình đâu, họ chỉ đang hút máu cô thôi.】
【Trưởng tỷ như mẹ cái con khỉ, toàn là dụ khị để cô gánh hết trách nhiệm làm cha làm mẹ cho họ thôi. Còn nữa, hai thằng em cô cũng chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi, sao không bắt tụi nó làm việc?】
...
Đúng vậy, chúng nó cũng chỉ nhỏ hơn cô một tuổi thôi mà...
Ánh mắt Lâm Đại Nha nhìn thẳng, những uất ức đè nén trong lòng bấy lâu nay đến cả chính cô cũng không nhận ra, giờ phút này như muốn tuôn trào ra hết. Nhìn ánh mắt chột dạ né tránh của hai người kia càng khiến cô thêm tuyệt vọng.
Đệ đệ vội chạy ra sân đóng cổng lại, rồi gào lên đầy háo hức: "Phụ thân mẫu thân, mau giữ lấy tỷ ấy!"
Hai người họ cũng nhanh chóng lao tới, mỗi người một cái bạt tai tát vào mặt cô, tai Lâm Đại Nha ù lên, hoa mắt, ngã nhào xuống đất. Cô theo bản năng muốn phản kháng, nhưng vừa nhìn rõ người ra tay là ai thì lại quen thói... ghìm tay lại.
Nhưng đáp lại cô là mẫu thân đè chặt cô xuống, và phụ thân giận dữ đang đi tìm dây thừng.
"Mày là con gái, là trưởng tỷ, mày phải hy sinh cho gia đình này! Gả cho lão mổ heo thì sao? Dù ông ta góa vợ, nhưng chỉ cần mày đẻ được thằng con trai thì mày sẽ sống sung sướng, nhà mình cũng sẽ đỡ khổ."
"Đây gọi là hưởng phúc, cả làng ai mà chẳng biết nhà ông ta nhiều thịt nhất, con ngoan đi, nghe lời mẫu thân đi, phận con gái là bèo trôi thôi con ơi, trôi đi đâu cũng là mệnh trời!"
...
Ông bà Lâm cứ mắng như tát nước. Trong đầu Lâm Đại Nha như có cái gì đó muốn bùng nổ – mệnh?
Số mệnh của người phụ nữ... Hôn nhân của phụ nữ chẳng phải là do mai mối và cha mẹ định đoạt cả sao? Không phải là do họ sắp đặt hết rồi à? Sao lại trôi nổi như bèo dạt cơ chứ?"
Toàn là dối trá! Phải! Xưa nay đều là dối trá hết!
Lâm Đại Nha bỗng cười phá lên, vừa cười vừa khóc, vừa đau vừa nghẹn, cổ họng như bị cắt từng nhát.
Sai rồi, tất cả đều sai rồi, đáng lẽ cô phải sớm nhận ra.
Mọi thứ sớm đã có dấu hiệu, chỉ là cô không chịu đối mặt với sự thật đau đớn sau lưng, nhưng bây giờ...
【Cô ta vẫn còn ngốc nghếch thế à? Chạy đi chứ! Ít ra cũng chạy đã, cô còn mạnh hơn cả nhà họ cộng lại đấy, ra ngoài sống có khi còn tốt hơn!】
【Đừng nghe tụi nó nói xàm, phụ nữ cũng gánh được nửa bầu trời đó! Chạy ngay đi, tức chết tôi mất! Không phải cô là ác nữ sao? Ác nữ thì mới không dễ bị bắt nạt, ác nữ mới sống ngon lành đó!】
【Cứ chờ cưới lão góa kia đi, rồi đẻ 12 đứa, rồi chết thảm, trong khi đám hút máu cô thì sống sung sướng hả hê? Nuốt trôi không? Cam tâm không?】
...
Phụ thân cầm dây thừng càng lúc càng gần, nỗi sợ và sự căm phẫn trong lòng Lâm Đại Nha cũng dâng đến cực điểm – KHÔNG! Cô không muốn lấy lão góa kia, không muốn đẻ 12 đứa con, càng không muốn chết một cách thê thảm như vậy!
Nước mắt Lâm Đại Nha rơi như mưa, ngay khi phụ thân cúi người muốn trói cô lại, cô bỗng dưng bùng phát sức mạnh, hất văng mẫu thân đang đè mình, đẩy tất cả ra, rồi lao thẳng ra cổng.
Cô là con gái, là con người bằng xương bằng thịt, không phải bèo trôi! Cô không cam tâm!
Ngay khoảnh khắc cô mở cổng sân ra, những tiếng mắng chửi, la hét, đuổi theo bỗng dưng im bặt, xung quanh thay đổi hoàn toàn – ngôi làng biến mất, thay vào đó là một không gian trắng xóa không thấy điểm dừng.
【Chúc mừng bạn đã vượt qua bài kiểm tra hệ thống "Bình luận tâm nguyện", thức tỉnh ý thức bản thân thành công. Lâm Đại Nha, bạn có muốn ký kết với hệ thống "Bình luận tâm nguyện" không?】
__________________________________________________
(1) Pháo hôi (炮灰): Chỉ những nhân vật phụ, thường có số phận bi thảm, bị hy sinh hoặc làm nền cho các nhân vật chính.