【Chỉ cần liên kết với hệ thống “Bình luận tâm nguyện”, cô sẽ có cơ hội xuyên đến các thế giới trong truyện. Chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của người gửi yêu cầu, cô có thể lựa chọn nhiệm vụ kế tiếp và nhận thưởng tương ứng: tiền kiếm được trong từng thế giới sẽ được hệ thống quy đổi và trả lại cho cô. Cô cũng sẽ có cơ hội thay đổi số phận, được học chữ, đọc sách, tự mình gây dựng cơ nghiệp…】
【Hệ thống còn kèm theo tính năng "bình luận phụ trợ", giúp cô nắm bắt trước tình tiết quan trọng, hỗ trợ cô hoàn thành nhiệm vụ thật hoàn hảo. Những người gửi tâm nguyện cũng đều là các cô gái đáng thương như cô, xin hỏi: cô có đồng ý liên kết không?】
Hệ thống này… là thần tiên sao?
"…Tại sao lại giúp tôi? Có điều kiện gì trao đổi không? Bình luận là từ đâu ra…" – làm gì có chuyện tốt đến mức này trên đời, Lâm Đại Nha không hiểu nổi, thậm chí còn sinh nghi.
Đến cả cha mẹ ruột thịt còn chẳng cho cô được bao nhiêu… người khác thì vì cái gì mà phải giúp cô?
【Hệ thống này được lập trình để tự động liên kết với những cá thể phù hợp và đã vượt qua bài kiểm tra thức tỉnh. Quan hệ giữa chúng ta là hợp tác. Thù lao sẽ do người gửi tâm nguyện chi trả, cô không cần phải trao đổi gì với hệ thống.】
【Thế giới cô đang sống thật ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Những dòng bình luận mà cô nhìn thấy chính là cảm nhận và lời bình của độc giả. Khi cô đến các thế giới truyện khác, cũng có thể đọc được bình luận để nắm bắt những tình tiết cốt lõi.】
Mắt Lâm Đại Nha đỏ hoe, sống mũi cay xè, nhưng giọng cô lại rất chắc chắn và dứt khoát: "Được, tôi đồng ý liên kết với hệ thống."
Thì ra… cuộc đời của cô chỉ là mớ văn chương trong sách. Chỉ vì là nhân vật trong sách nên cô phải làm cái bèo trôi mặc dòng đời đưa đẩy à?
【Đang tiến hành liên kết hệ thống bình luận tâm nguyện… Liên kết thành công. Tặng gói quà tân thủ… Gửi tặng gói học chữ cấp tốc, phương pháp nhồi não - sau khi nhận, cô sẽ biết đọc 6000 chữ thông dụng và 6000 từ cơ bản. Nếu muốn tiếp tục học, thì phải tự cố gắng hơn nhé.】
Lâm Đại Nha lập tức ấn xác nhận. Giờ cô chẳng còn gì để mất nữa. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng vàng bao phủ lấy cô, rất nhanh, trong đầu cô như có thêm hàng tá kiến thức mới.
Cô liếc nhìn bảng hệ thống… mình…mình biết chữ rồi!?
Một quyển sách hiện lên trong giao diện. Cô háo hức mở ra, lướt qua một lượt đã bị cuốn vào không thể dứt ra nổi.
Thì ra… biết đọc chữ lại có cảm giác tuyệt như thế này.
Mười phút sau, Lâm Đại Nha bật cười tự giễu. Thì ra cô chỉ là một con pháo hôi chết yểu… Phụ thân không thương, mẫu thân không yêu, đệ đệ thì ghét bỏ, cả làng thì khinh khi, ngay cả vị hôn phu cũng…
Không trách được đám bình luận gọi cô là "cô gái tội nghiệp"… đúng là vừa đáng thương vừa đáng buồn.
May mà… cô đã liên kết với hệ thống rồi… Trong đầu cô lại hiện lên những lời bình luận ban nãy. "Phụ nữ cũng gánh được nửa bầu trời", gánh được…
"Hệ thống, ra nhiệm vụ cho tôi đi." – Lâm Đại Nha cúi đầu thở dài, nhưng trong lòng thì đã có chỗ dựa.
"Nhưng trước khi đi làm nhiệm vụ, cho tôi quay về xử lý chuyện riêng đã."
【Đang tiến hành rút thăm nhiệm vụ đầu tiên… Hoàn tất. Mục tiêu tâm nguyện đầu tiên là – chị gái nam chính trong cuốn 《Tổng tài bá đạo cưỡng yêu không ngừng, cô vợ nhỏ mỗi đêm không được xuống giường》】
【Tâm nguyện: khiến thằng em bội bạc phải nhận báo ứng, biết trân trọng người thân, không còn sống bám chị nữa. Chị gái có thể sống hạnh phúc bên gia đình mà không phải làm "máy in tiền" cho em.】
Cô ấn xác nhận. Một giây sau, Lâm Đại Nha xuất hiện trước cửa nhà mình. Trong sân không có ai, chắc là vẫn đang đuổi theo cô còn chưa về.
Lâm Đại Nha đi thẳng vào ngôi nhà mà cô tự tay làm việc ngày đêm mới xây được. Cô đi đến cạnh bếp lò, lấy ra mồi lửa, bắt đầu châm khắp nhà.
Những thứ này đều là do cô tự mình làm ra. Cô thấy… chỉ có cháy rụi đi, thì mới có thể xoa dịu vết thương trong lòng được phần nào.
Ngọn lửa đỏ rực nuốt chửng tất cả, phản chiếu lên khuôn mặt Lâm Đại Nha. Cô nở một nụ cười bình thản đến rồ dại, nhặt một cây đuốc rồi bước ra ngoài.
"Nhà họ Lâm! Nhà họ Lâm đâu rồi? Mau về coi đi, con Đại Nha nó đốt nhà rồi, nhà cháy rụi hết rồi kìa!"
"Nó điên thật rồi, độc mồm độc miệng đến mức này. Hèn chi cha mẹ nó cứ bảo nó hiểm độc, sớm muộn gì cũng hại cả nhà. Bây giờ thì đúng thật rồi, phải chi gả cho lão góa sớm cho rồi!"
"Nó còn cười nữa kìa, trời đất ơi!"
"Con tiện nhân! Mày dám đốt nhà, xem tao có đánh gãy chân mày không! Nhà của tao! Tiền của tao!"
...
【Ôi giời đất ơi, tôi vừa thấy gì thế này? Nữ phụ pháo hôi nổi điên rồi à?! Nhưng tôi lại thấy hả dạ thật sự, đốt quá hay luôn!】
【Nhà họ Lâm đáng đời! Là họ đẩy con gái đến phát điên. Chỉ là trước kia Lâm Đại Nha đầu óc chưa tỉnh táo, giờ cô ấy tỉnh rồi!】
【Giờ chắc đến nhà nam chính chứ nhỉ? Đã không còn là con cưng của ba mẹ nữa rồi, thì cũng cất não yêu đương luôn đi! Cố Thanh Thần đang ở nhà đó, mau đến tìm hắn! Để tôi xem cô có còn lú vì tình không!】
...
Lâm Đại Nha không nói một lời, chỉ lặng lẽ cười rồi bước đi nhanh hơn.
Hiểm độc?
Trước kia mỗi khi bị người ta nói vậy, cô đều buồn lắm. Giờ chẳng hiểu sao nghe lại thấy… sướng tai thật sự. Đúng như đám bình luận nói – sắm vai ác mới sống nhàn được!
Cô quyết định rồi – từ giờ cô chính là ác nữ!
Cổng nhà Cố Thanh Thần chỉ khép hờ, bên trong vang lên tiếng cười nói rôm rả.
"Thanh Thần à, chuyện con và Đại Nha đính ước lâu rồi, nhà ta cũng có đủ sính lễ, sao lại đòi hủy? Lão góa kia là cái thứ gì con với ta còn không rõ à? Nghe lời mẹ, qua nhà họ Lâm cầu hôn đi."
"Mẫu thân, tiếng xấu của Lâm Đại Nha nổi như cồn, con không muốn cưới cô ta đâu. Mẹ ép con cưới thì chẳng khác gì ép con chết. Với lại là bên họ đơn phương hủy hôn chứ không phải con."
"Nhưng mà hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi? Con bé còn lén cho con không ít tiền, giúp nhà mình vượt qua bao nhiêu khó khăn. Hay nhà mình trả lại tiền cho con bé đi, có khi có khoản đó rồi, Đại Nha cũng không phải gả cho lão góa nữa…"
"Mẫu thân, số tiền đó là sính lễ con chuẩn bị cho Tú Nhi mà! Lâm Đại Nha số đen như vậy là do cái số của cô ta thôi."
...
Từng câu từng chữ như dao đâm vào tim Lâm Đại Nha. Cô siết chặt nắm tay, trừng trừng nhìn Cố Thanh Thần trong sân, sau đó lại liếc sang nhìn bà Cố.
Cô lưỡng lự một giây, rồi quăng cây đuốc xuống đất – để nó tự tắt đi.
Cố Thanh Thần đúng là đồ cặn bã, nhưng bà Cố thì lại luôn đối xử tốt với cô, còn từng cứu mạng cô nữa. Bà cũng già rồi, vẫn nên để bà có chỗ an thân. Nhưng Cố Thanh Thần…
Lâm Đại Nha lập tức gõ cửa, vừa chạy vào vừa khóc: "Bá mẫu! Bá mẫu ơi, nhà cháu cháy rồi! Thanh Thần, huynh mau tới giúp muội dập lửa với!"
"Gì cơ? Cháy nhà? Thanh Thần mau lên, mau tới giúp, không thì nguy to!" – bà Cố hốt hoảng, vội vàng đẩy Cố Thanh Thần đi. Lâm Đại Nha chạy trước, Cố Thanh Thần chạy theo sau.
Bà Cố tuổi cao không theo nổi. Khi chạy tới chỗ vắng người, Lâm Đại Nha bỗng quay ngoắt lại, đấm thẳng một cú vào mặt Cố Thanh Thần: "Thằng khốn nạn bội bạc! Mày đi chết đi!"
Cố Thanh Thần không ngờ Lâm Đại Nha – người từng yêu mình điên cuồng giờ lại ra tay với mình. Hắn ngã lăn ra đất, mồm toàn đất cát, ngẩng đầu lên: "Lâm Đại Nha, cô bị điên rồi hả?!"
Lâm Đại Nha không thèm đôi co, đè hắn xuống, giáng từng cú đấm như trời giáng. Mỗi phát tát đều vang dội: “Tao nghe hết những gì mày nói rồi! Mau trả hết tiền lại cho tao, không thì tao đánh thấy m* mày! Tao đánh mày, là số mày đáng bị như vậy!”