Vương Chấn Châu khó hiểu chất vấn, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
"Mẹ, trước giờ mẹ lúc nào cũng luôn áp đặt người khác, ép buộc đến mức chẳng ai thở nổi. Ép tụi con học, ép ăn những món không thích, rồi còn ép đi trại hè... Thật sự quá ngột ngạt. Ba cũng vì chịu không nổi mẹ nên mới chẳng bao giờ về nhà. Chính mẹ khiến tụi con không có ba bên cạnh, vậy mà mẹ không thấy có lỗi với nhà mình à?"
Vương Chấn Học cũng trừng mắt nhìn Lâm Đại Nha, đặt câu hỏi y chang. Còn Vương Vũ Luân thì đứng một bên, mắt rưng rưng "đầy tình cảm" nhìn chằm chằm vào Tưởng Cầm Hoa.
Tưởng Cầm Hoa và Lâm Đại Nha liếc nhìn nhau, đồng loạt ‘ọe’ trong lòng.
【Khỉ thật, ba bãi rác này tởm quá thể, tôi không chịu nổi nữa rồi. Cái cảm giác muốn thò tay vào sách để xử chúng nó mà không làm được, ai hiểu được chứ?】
【Bà cụ chạy mau đi, ba bãi này nổi cơn rồi, sắp vung tay đánh người rồi đó.】
...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT