Nghe An Khánh công chúa trách cứ mình thiếu lễ tiết, Phượng Uyên bất chợt bước tới một bước, cánh mũi khẽ động, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ, giọng điệu lạnh lùng: “Lễ tiết? Công chúa không lẽ không biết, từ nhỏ đến lớn, đâu có ai từng dạy ta lễ tiết?”
An Khánh công chúa khựng lại, giọng nói thoáng hòa hoãn: “Triển Tuyết mất sớm, ta cũng không trách ngài. Nhưng ngài không nên ỷ vào sự nuông chiều của bệ hạ mà hành xử tùy tiện, gây rối khắp nơi như vậy!”
Lời bà nói tựa như lời răn dạy của một nữ quan giáo tập, nhưng lại vô tình chạm vào điểm khiến Phượng Uyên dễ nổi cơn điên.
An Khánh công chúa bước đến quá gần, tà váy lay động, mùi hương trên người bà càng thêm nồng nàn. Diêm Tiểu Huỳnh khẽ hít vào, đột nhiên nhận ra trong mùi hương ấy xen lẫn một chút mùi thuốc quen thuộc. Chính là mùi của loại thuốc điên mà Phượng Uyên từng đưa nàng xem trước đây! Tuy nhiên, mùi thuốc này dường như đậm hơn, nồng hơn so với thuốc điên nàng từng biết.
Loại thuốc này phải uống trực tiếp mới phát huy tác dụng. Trước đây, khi nàng ngửi, cũng không thấy có gì bất thường. Nhưng hôm nay, Diêm Tiểu Huỳnh bỗng lo lắng. Với người bình thường, mùi thuốc này có lẽ vô hại, nhưng với Phượng Uyên – người từng bị ép dùng thuốc điên suốt thời gian dài – liệu mùi thuốc nồng nặc này có khơi dậy cơn điên tiềm tàng trong hắn?
Tại sao An Khánh công chúa lại mang theo mùi hương nguy hiểm như vậy? Diêm Tiểu Huỳnh liếc nhìn túi hương treo bên hông bà, lòng thầm nhủ: “Chắc chắn là từ đó!”
Nàng cố ý tiến lại gần An Khánh công chúa, nhẹ nhàng hít thêm lần nữa để xác nhận. Quả nhiên, mùi hương phát ra từ y phục và túi hương của bà. Trong các yến tiệc, việc hun hương cho y phục của các quý nhân là điều thường thấy, nhưng việc túi hương lại mang loại thuốc nguy hiểm thế này thì quả thực bất thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT