Nữ lang gọi là Huỳnh nhi này, thật sự giống Thái tử đến lạ, không chỉ ở dung mạo mà còn ở khí chất lười nhác xen lẫn sự bồng bột đầy sức sống, khiến người ta vừa nhìn đã thấy yêu mến.
Nếu bảo rằng dung mạo giống nhau chỉ là sự trùng hợp, vậy tại sao ngay cả khí chất cũng tương đồng đến vậy?
Bữa cơm hôm ấy, Diêm Tiểu Huỳnh hiếm khi cảm thấy khó nuốt. Nàng thấy mình không khác gì một cô con dâu nuôi từ bé được mua về bằng hai lượng bạc, bị một gã nghèo kiết xác hớn hở dẫn về nhà, rồi lôi đi khắp nơi khoe khoang!
Nhưng Phượng Uyên là Đại hoàng tử của Đại Phụng, đâu phải kẻ sa cơ lỡ vận ở thôn quê. Hắn kéo nàng, một thị thiếp, đi khoe khắp nơi, rốt cuộc là muốn khoe cái gì?
Nghĩ đến đây, nàng không kìm được mà liếc mắt trừng lang quân bên cạnh.
Thế nhưng Phượng Uyên lại thản nhiên lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng, rồi gắp một miếng thịt to đặt vào bát nàng, nói: “Đây là món sư nương ta đặc biệt chuẩn bị, nàng nếm thử xem.”
Tôn thị nhìn cảnh này, cười không ngừng, vui vẻ nói với Cát tiên sinh: “Ta cứ nghĩ A Uyên không biết cách thương yêu nữ lang, nhưng hôm nay nhìn xem, hắn còn biết chiều chuộng người hơn cả tiên sinh nhà mình!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT