Lời nói đến đây, dường như không thể tiếp tục.
Phượng Uyên sắc mặt lạnh băng, đứng dậy, xoay người bước ra ngoài. Diêm Tiểu Huỳnh cảm thấy cuộc nói chuyện với hắn đã thất bại, cũng không buồn giữ lại, chỉ nghĩ trời đã muộn, các sạp hàng trong thành hẳn đã đóng cửa. Dù nàng đã ăn vài chiếc bánh hoa tươi, nhưng vẫn muốn thưởng thức một bữa ăn nóng hổi. Gần đây luyện võ quá sức, dường như cơ thể nàng lại phát triển thêm, khiến nàng thường xuyên đói bụng. Nếu nửa đêm bụng réo ầm ĩ, chẳng lẽ phải nhịn đói đến sáng?
Nàng đang mải suy nghĩ, bỗng nghe từ trù phòng bên cạnh vang lên tiếng leng keng. Tò mò không biết Phượng Uyên đang đập phá gì để trút giận, Diêm Tiểu Huỳnh đứng dậy, vén rèm bước ra, ghé mắt nhìn qua cửa sổ trù phòng. Chỉ thấy thân hình cao lớn của lang quân đứng trong không gian chật hẹp, trông có phần không hợp. Hắn buộc tạp dề quanh eo rắn chắc, tay áo xắn cao, gương mặt thanh tú bị hơi nóng từ bếp bốc lên làm ửng hồng. Hắn đang thành thạo thái gừng, băm tỏi. Trên bàn bên cạnh là bát thịt đã ướp sẵn và một con cá lớn được khía tinh tế.
Trù phòng vốn lâu không sử dụng, giờ đây hơi nóng từ củi lửa xua tan sự ẩm mốc. Diêm Tiểu Huỳnh không kìm được bước vào, đứng bên cạnh Phượng Uyên quan sát. Nàng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… biết nấu ăn hả?”
Phượng Uyên cho cá vào chảo dầu, rưới giấm để khử mùi tanh, thản nhiên đáp: “Ta từ năm tám tuổi đã giúp sư nương nấu ăn. Cát tiên sinh thích cuộc sống thanh bần, không có người hầu kẻ hạ. Ông thường giúp sư nương giặt y phục, nấu cơm, không kiêng kỵ chuyện quân tử xa nhà bếp.”
Quả nhiên, là môn sinh tâm đắc của Cát tiên sinh, tài nấu nướng của hắn trông rất điêu luyện. Hắn chiên cá, lật mặt gọn gàng, rồi cho nước sốt vào nồi, thêm nước hầm, chỉ một lát sau, mùi thơm đã lan tỏa, khiến người ta thèm thuồng. Cá trong chảo sắt sôi ùng ục, Phượng Uyên lại thái ớt ngọt để xào thịt. Khi muỗng dầu nóng đổ vào, hương ớt thơm nức tràn ngập, khiến Diêm Tiểu Huỳnh càng thêm đói bụng. Nàng tạm gác chuyện tình cảm sang một bên, tự động lấy bát đũa, ngồi bên bàn, chống cằm chờ đợi.
Bụng nàng vẫn réo lên từng hồi, nhưng tâm trí lại đặt hơn một nửa vào Phượng Uyên. Hơi nóng từ bếp làm bóng dáng bận rộn của hắn trở nên mơ hồ, như mang chút phong thái tiên nhân, xua tan khí chất lạnh lùng thường trực trên người hắn. Phượng Uyên vốn tuấn mỹ, lại là hoàng tử, trời sinh quý khí. Đôi tay thon dài cầm rau xanh, động tác tao nhã như đang cầm hoa lan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play