Diêm Tiểu Huỳnh suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đầu. Nàng nhìn Phượng Uyên, nghiêm túc nói: “Với sự thông tuệ của Đại điện hạ, hẳn đã sớm nhận ra vị chủ thượng kia dụng tâm không thuần. Người đó giúp Đại điện hạ, e rằng không đơn giản chỉ vì lòng tốt!”
Phượng Uyên đưa tay lau vệt máu ở khóe môi, ánh mắt trầm xuống, nhìn những ngón tay dính máu, chậm rãi đáp: “Không thuần thì đã sao? Hắn và ta cùng chung kẻ thù, như vậy là đủ!”
Diêm Tiểu Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu. Hóa ra Phượng Uyên đều biết rõ, nhưng vẫn cố chấp muốn cùng hổ mưu da, bất chấp nguy cơ bị thù hận phản phệ. Nàng thở dài, trong lòng thầm nghĩ, hắn đã chọn con đường này, dù có nguy hiểm đến đâu cũng không hối tiếc.
Phượng Uyên nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt nàng, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. Mới vừa rồi, nàng cắn hắn không hề nhẹ, môi và lưỡi đau rát, nhưng dù đau đến đâu, hắn cũng không có ý định buông tay. Một người đã chìm đắm quá lâu trong mộng ảo, hắn không thể trở lại chốn hoang vu tăm tối ấy thêm lần nữa.
Hắn nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút châm biếm: “Vậy, là ai khiến ngươi đau lòng muốn bảo vệ, không nỡ làm tổn thương? Chẳng lẽ là Phượng Tê Võ, kẻ ngu xuẩn kia?”
Diêm Tiểu Huỳnh tức giận, dùng sức đẩy vào ngực hắn: “Ta đâu có lo lắng cho đám con cháu Phượng gia? Người ta lo lắng chính là ngươi! Ngươi không nên để thù hận che mờ tâm trí, bị kẻ khác lợi dụng!”
Biểu cảm của Phượng Uyên vẫn bình thản, nhưng lồng ngực khẽ phập phồng đã tiết lộ tâm trạng dao động của hắn. Hắn lạnh lùng đáp: “Ngươi vì sao phải nói những lời này? Ngươi và ta vốn là cùng một loại người! Nếu không vì báo thù, ngươi hà tất phải lao tâm khổ tứ lẻn vào trong cung, từng bước tính kế Thang thị? Ngươi hẳn hiểu rõ, lòng mang oán hận, làm sao có thể yên giấc!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT