Trong khu rừng nhỏ, quyền cước của Phượng Uyên tung ra như gió, chiêu thức mạnh mẽ, tàn nhẫn, khiến người ta không khỏi rùng mình. Đối diện với lối đánh áp đảo như vậy, nếu không phải mang thù hận sâu sắc như giết cha, hại mẹ, thì tốt nhất vẫn nên sớm nhận thua để bảo toàn tính mạng.
Đáng thương thay Mộ Hàn Giang, vì chút thể diện mà khổ sở chống đỡ, như thể rơi vào vòng vây của mãnh thú. Tuy hắn không được truyền thụ chân truyền của Tiêu gia, nhưng cũng từng bái danh sư, dụng tâm nghiên cứu kiếm thuật nhiều năm. Thế nhưng, với võ học, thiên phú luôn quan trọng hơn khổ luyện. Phượng Uyên rõ ràng là kẻ trời sinh có tài năng vượt trội.
Mộ Hàn Giang vốn chỉ tinh thông kiếm thuật, nay tay không tấc sắt đối đầu, hiển nhiên rơi vào thế hạ phong. Thêm vào đó, Phượng Uyên lực lớn vô cùng, khiến Mộ Hàn Giang dần dần không thể chống đỡ nổi.
Ngay khi Mộ Hàn Giang sắp sửa thất bại, Phượng Uyên dường như vẫn chưa đã thèm, đôi mắt đỏ rực, sát ý bùng lên. Bất ngờ, hắn rút từ sau thắt lưng ra một thanh đoản đao, ánh thép lóe lên lạnh lẽo.
Diêm Tiểu Huỳnh không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Hắn đâu có uống rượu, sao lại điên cuồng đến vậy? Chẳng lẽ… từ lâu hắn đã mang sát tâm với Mộ Hàn Giang?”
Trong khoảnh khắc tâm tư xoay chuyển, mũi đao của Phượng Uyên đã như thợ săn đuổi theo con mồi, nhắm thẳng vào ngực Mộ Hàn Giang mà đâm tới.
Có lẽ trong lúc nguy cấp, bản năng sinh tồn của con người được kích phát. Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Mộ Hàn Giang liều mình đoạt lấy thanh đoản đao từ tay Phượng Uyên. Hắn xoay cổ tay, dùng hết sức bình sinh, cắm phập lưỡi đao vào cánh tay của Phượng Uyên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT