Nhìn thấy Phượng Uyên vẫn còn đôi chút gàn bướng, Diêm Tiểu Huỳnh khẽ thở dài một tiếng.
Nàng nhẹ giọng nói: “Trước đây, ta chưa từng thẳng thắn với ngươi, giấu giếm thân phận là lỗi của ta. Nhưng ngươi hãy ngẫm lại, tuy chúng ta là huynh đệ, nhưng nào phải tình giao hảo đến mức đổi mạng cho nhau. Hà tất phải đào tim móc phổi như thế?”
Phượng Uyên chẳng có ý định hòa giải với nàng. Đôi mắt u tối của hắn khẽ cụp xuống, không rõ đang ấp ủ điều gì, tựa như một vực sâu có thể âm thầm nuốt chửng lòng người.
Diêm Tiểu Huỳnh biết tính hắn vốn lạnh lùng, bèn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ta dù sao cũng từng mang danh sư phụ của ngươi vài ngày, chẳng lẽ chỉ dạy ngươi quyền cước mà không dạy đạo lý làm người? Ngươi nhìn xem, trong Thanh Hắc Điện này, vì sao ngay cả một cung nhân hầu hạ cũng không có? Là bởi tất cả đều sợ ngươi. Danh tiếng điên cuồng của ngươi năm xưa quá lớn, lại từng làm tổn thương không ít người. Họ không biết ngươi sẽ phát bệnh lúc nào, tự nhiên không dám đến gần, thà đứng ngoài làm mấy việc vặt như quét dọn, tưới nước.”
Cuối cùng, Phượng Uyên cũng khẽ nở một nụ cười, nhưng ý cười chưa kịp chạm đến đáy mắt. Hắn hỏi: “Vậy thì sao?”
Diêm Tiểu Huỳnh đáp: “Vậy nên, người khác có thể tùy ý nổi giận, vui buồn rõ ràng, nhưng ngươi thì phải giấu mọi cảm xúc vào lòng, không thể bộc phát bừa bãi. Nếu không, chỉ cần sơ sẩy, kẻ khác sẽ nắm được nhược điểm, mượn cớ đẩy ngươi vào chỗ vạn kiếp bất phục! Đại hoàng huynh, thâm cung tịch mịch, há dễ tìm được tri kỷ? Ngươi nói xem, ta, một đệ đệ tri tâm như thế này, đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi muốn hay không muốn?”
Nói xong, Diêm Tiểu Huỳnh nằm nghiêng người, tựa khuôn mặt trắng nõn lên khay đựng chân dê, cười hì hì nhìn Phượng Uyên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play