Diêm Tiểu Huỳnh bị lời nói của Mộ Hàn Giang khơi dậy chút hứng thú trò chuyện.
Nàng suy nghĩ một lát, liền chuyển đề tài: “Nhắc đến tên phản tặc Mạnh Chuẩn kia, cô chợt nhớ đến lời ân sư Cát Đại Niên từng kể. Mạnh Chuẩn từ năm mười hai tuổi đã tòng quân, trước đây lập được không ít chiến công hiển hách. Đáng tiếc, con đường làm quan của hắn lại không suôn sẻ, đến gần năm mươi tuổi, dù mang một thân chiến công, cuối cùng vẫn rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Con người khi rơi vào cảnh khốn cùng, tuyệt vọng, khó tránh khỏi đi theo con đường cực đoan. Nhưng lần này, nhân lúc Giang Chiết lũ lụt, dân chúng lưu lạc khắp nơi, Mạnh Chuẩn còn lợi dụng thời cơ gây loạn, thật sự đáng giận! Không biết công tử có biết hắn đã gây ra tổn thất lớn nhường nào không?”
Mộ Hàn Giang cảm thấy vị Thái tử này hôm nay bỗng dưng chăm chỉ lạ thường. Nhưng kiểu chăm chỉ này, rõ ràng là sau thời gian dài lười biếng, nay lại cố tỏ ra quan tâm đến quốc gia, nếu được đem ra biểu diễn trước mặt bệ hạ mới không uổng phí. Hắn hiếm khi có ý trêu chọc một kẻ ngốc, liền mở lời: “Mạnh Chuẩn vốn là kẻ tham lam, nịnh nọt, cấu kết với thuộc hạ để trục lợi từ quân lương, bị đồng liêu tố giác. Hơn nữa, gia đình hắn gặp họa, tài sản bị cướp, vợ con đều chịu thảm kịch diệt môn. Hắn tự chuốc lấy nhân quả, lại oán trách triều đình. Nay nhân lúc lũ lụt gây loạn, chính là gây tai họa cho bách tính! Thái tử hỏi chuyện này, là có ý gì?”
Diêm Tiểu Huỳnh cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh ý cười rạng rỡ, khiến thiếu niên trông yếu ớt này toát lên vẻ tinh thần phấn chấn khó hiểu. Mộ Hàn Giang thoáng bị ánh mắt ấy làm cho lúng túng, nhất thời mất tập trung. Nàng nói tiếp: “Cô gần đây nhàm chán, tình cờ xem qua sổ sách lương thực của Giang Chiết. Trong lúc xem xét, cô phát hiện bảy năm trước, khi Mạnh Chuẩn còn đương chức, Giang Chiết từng xảy ra ba đợt lũ lụt, lần nào cũng nghiêm trọng hơn hiện tại. Trong thời gian hắn nhậm chức, việc phân phối lương thực cứu tế cho các phủ huyện địa phương đều được thực hiện đầy đủ, số lượng rõ ràng, không hề sai lệch. Thậm chí, hắn còn tiết kiệm được một phần lương thực, chuyển về Thiếu Phủ để cứu trợ các nơi khác. Nhưng sau khi hắn tạo phản, triều đình bổ nhiệm những quan viên được coi là hiền lương, vậy mà lượng lương thực hao hụt lại tăng dần. Triều đình cấp phát lương thực xuống, nhưng luôn có phủ huyện báo cáo thiếu hụt, xác chết đói nằm la liệt khắp nơi. Xem ra, khi Mạnh Chuẩn còn quản lý, bách tính lại sống an ổn hơn, ít nhất còn được ăn no. Tên phản tặc này thật thú vị, khi làm quan thì cẩn thận quản lý lương thực cứu tế, không động đến một hạt, vậy mà lại đi tham ô quân lương, thứ khiến hắn mất mạng. Con người này… đầu óc không được sáng suốt, không phát huy được đại tài!”
Mộ Hàn Giang vẫn giữ vẻ mặt bất động, dường như không mấy hứng thú với phát hiện của vị Thái tử bao cỏ này: “Thái tử liệu có nhìn nhầm không?”
Diêm Tiểu Huỳnh lười biếng liệt kê vài con số, rồi cười lạnh: “Những sổ sách này đâu phải bí mật gì. Chỉ cần có tâm, đối chiếu sổ sách trước sau là ra. Cô làm sao nhìn nhầm được? Mộ tế tửu, ánh mắt ngươi hẳn là tinh tường hơn chứ?”
Mộ Hàn Giang vẫn giữ thần sắc bình thản: “Việc cứu tế lương thực là công vụ của Thiếu Phủ, chẳng liên quan gì đến một kẻ nhàn tản như thần. Điện hạ hà tất phải kể những chuyện này với thần?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play