Diêm Tiểu Huỳnh sớm đã đoán được Nhị hoàng tử sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lôi kéo nàng. Vừa bước vào rạp hát, khi tiếng sáo trỗi lên, nàng biết chắc rằng nếu là vị thái tử mê mẩn hát khúc kia sẽ bị cuốn theo, hồn vía bay bổng, quên mất chuyện nhân thế.
Thế nhưng, Nhị hoàng tử còn chưa kịp để nụ cười trên môi tan đi, Diêm Tiểu Huỳnh bất chợt vỗ trán, ra vẻ hốt hoảng.
“Ai, cô suýt quên mất! Hôm nay cô phải đến Thiếu Phủ xử lý công việc. Nhị hoàng huynh hẳn cũng biết, công việc ở Thiếu Phủ vô cùng trọng yếu. Nếu làm tốt, cô sẽ được phụ hoàng giao phó thêm nhiều nhiệm vụ, thay phụ hoàng chia sẻ gánh nặng triều chính. Thật khiến cô ngưỡng mộ nhị hoàng huynh! Không vướng bận công văn, cả ngày nhàn rỗi, chẳng phải lo toan, có thể thoải mái thưởng thức hát khúc, đùa giỡn chim muông… Ôi, cô thật chẳng thể sánh bằng!”
Nói xong, Diêm Tiểu Huỳnh cười lớn, giọng mang chút ngạo nghễ. Nàng vung tay áo, bước nhanh về phía xe ngựa, dùng tay gõ nhẹ vào thành xe, ra hiệu cho xa phu lập tức khởi hành, nghênh ngang rời đi.
Nhị hoàng tử bị lời “nhàn rỗi” của Thái tử châm chọc, tức đến mức mí mắt giật liên hồi. Hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt, nhưng chẳng dám công khai mắng chửi trữ quân trước mặt người khác.
Hắn đã mấy phen mưu tính mà không thành, bất đắc dĩ đành chạy đến chỗ Thương Quý phi để cầu cứu. Ai ngờ, vừa đến nơi, hắn lại bị Thương Quý phi mắng cho một trận, trách hắn hành động thiếu suy nghĩ, tự chuốc lấy thất bại.
“Thái tử là kẻ thế nào, con còn không rõ sao?” Thương Quý phi lạnh lùng nói. “Dù bệ hạ có sai hắn đến Thiếu Phủ thì đã sao? Chỉ tổ khiến hắn tự bộc lộ khuyết điểm mà thôi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT