Lúc Thuần Đức Đế nổi sát tâm, Diêm Tiểu Huỳnh không nhanh không chậm cất lời: “Nhưng về sau, Đại hoàng tử bảo rằng chàng thấy ta giống hệt mẫu thân chàng, nên mới dần dần thân thiết với ta…”
Thuần Đức Đế dừng bước, sát khí trong đáy mắt không giảm, nhưng lại bị nàng chọc cho bật cười. Đây chẳng phải câu chuyện từng lưu truyền một thời ở Giang Chiết hay sao? Ông đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá tiểu cô nương đang ngồi bên bàn đá, hai tay chống cằm, dáng vẻ ngây thơ: “Ngươi giống mẫu thân hắn ở điểm nào?”
Diệp Triển Tuyết vốn là tài nữ danh chấn Giang Chiết, văn võ song toàn, khí chất xuất chúng! Một tiểu cô nương xuất thân từ nhà buôn muối, sao dám cả gan so sánh với bà ấy?
Diêm Tiểu Huỳnh duỗi người, lười biếng đáp: “Lúc nghe chàng nói vậy, ta cũng tức lắm. Ta nào có con trai lớn thế? Nhưng Đại hoàng tử bảo rằng khi ta cùng chàng tra án, ra tay quả quyết, tính tình trung dũng, rất giống mẫu thân chàng. Chàng nói cả đời này cũng chẳng tìm được người như ta, nên mới một lòng say mê, theo đuổi không ngừng. Đại nhân, ngài từng gặp mẫu thân của Đại hoàng tử chưa? Rốt cuộc ta có giống bà ấy không?”
Nói thế này, so với việc bảo nàng giống Thái tử Phượng Tê Nguyên, rõ ràng đáng tin hơn nhiều.
Nàng nói đông nói tây, không phải để thuyết phục Thuần Đức Đế, mà là để kéo dài thời gian, chờ viện binh xuất hiện. Phượng Uyên từng nói sẽ nhanh chóng vào cung theo sau nàng. Vậy mà giờ này, hắn đang ở đâu?
Thuần Đức Đế cười khan vài tiếng. Nếu không phải cố gượng ép tìm điểm tương đồng, thì dáng vẻ nàng vừa tung cước đá người quả thực có vài phần anh khí hiên ngang. Chẳng lẽ vì cả hai đều là người luyện võ, Phượng Uyên mới có ảo giác này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT