Định Quốc Công chỉ vừa nói được nửa câu, bất chợt ông ho khan dữ dội, máu tươi đỏ thắm trào ra từ khóe miệng.
Nghe nói năm xưa ông bị thương nặng, từ đó cứ ho ra máu. Cũng vì nguyên nhân này mà ông chuyển sang chỉ quản lý những công việc vụn vặt.
Diêm Tiểu Huỳnh đầy áy náy, lên tiếng: “Mộ công tử vì cứu cô mà trọng thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Nếu Quốc công vì chuyện này mà xảy ra điều gì bất trắc, sau này cô làm sao ăn nói với Mộ công tử đây?”
Định Quốc Công khẽ mỉm cười, đáp: “Phụ tử chúng ta đều là người của Long Lân Ám Vệ. Từ khi tổ chức này được thành lập, bổn phận vốn là vì hoàng tộc mà tận trung, cúc cung tận tụy. Điện hạ không cần tự trách mình.”
Diêm Tiểu Huỳnh lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, để cô đưa Quốc công về phủ. Việc ở dịch quán, để người khác xử lý là được!”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Hoắc Không Tầm, hừ lạnh một tiếng, rồi đỡ Định Quốc Công xoay người rời đi.
Thái tử nhất quyết muốn đưa, Định Quốc Công không thể từ chối, đành cùng Thái tử lên xe ngựa, hướng về Định Quốc Công phủ mà đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT