Phượng Uyên nghe tiếng gọi từ bên đường, khẽ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên phong độ, thân mặc thanh y, đứng bên bàn gỗ nhỏ dưới ánh đèn dầu lay động.
Hắn kéo chặt dây cương, dừng ngựa, nhíu mày hỏi: “Định Quốc Công, sao lại ở đây?”
Định Quốc Công Mộ Thậm giơ cuộn tranh trong tay, mỉm cười đáp: “Ta tình cờ có được một bức tranh của Khổ Thiền đại sư thời tiền triều, con trai ta được Đại điện hạ cứu giúp, lại đang nghỉ ngơi trong phủ của ngài, nên ta mang bức tranh này đến tặng, xem như chút lòng thành tạ ơn.”
Phượng Uyên xoay người xuống ngựa, nhưng không nhận lấy bức tranh, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ ta đã không thích tranh chữ. Một bức họa quý giá như vậy, nếu đưa cho ta, chẳng khác nào đốt đàn nấu hạc. Định Quốc Công cứ giữ lại mà tự thưởng thức.”
Định Quốc Công Mộ Thậm lắc đầu, cười khẽ: “Thật ra ta cũng đã lâu không đụng đến tranh chữ. Hồi trẻ, ta từng rất yêu thích, nhưng khi nằm trên giường bệnh triền miên, thú vui ấy cũng dần phai nhạt. Ngược lại, ngài, chẳng phải đang theo Tiêu tam gia học võ sao? Võ công của ông ấy thuộc đường lối cương mãnh, nếu tâm không đủ định lực, e rằng sẽ khó phát huy hết uy lực, thậm chí còn tổn hại đến bản thân. Chi bằng ngài dành thời gian dưỡng tâm tĩnh khí, điều này đối với con đường võ học của ngài cũng rất hữu ích.”
Phượng Uyên nghe vậy, khẽ cười, hỏi: “Tiêu tam gia có biết ngài nhận xét võ công của ông ấy như vậy không?”
Định Quốc Công Mộ Thậm cười khổ, đáp: “Là ta lỡ lời. Những lời này vốn là do mẫu thân ngài nói năm xưa, không phải ý kiến riêng của ta. Ngài đừng đem lời này nói lại với Tiêu tam gia, kẻo ta lại mang họa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT