Khác hẳn với đại sảnh cảnh vụ ấm áp khiêm nhường, phòng thẩm vấn lại mang một vẻ lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Một chiếc bàn, ba chiếc ghế, nền xi măng màu chì, tường trắng như tuyết, và khẩu hiệu đen đậm “Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị xử nghiêm” treo ngay trên tường, tất cả khiến người ta cảm nhận rõ rệt bầu không khí uy nghiêm và áp lực.
Vừa bước vào phòng thẩm vấn, vừa nhìn thấy khẩu hiệu trên tường, Tiền Đại Vinh đã có vẻ sợ hãi thấy rõ, đôi mắt cậu ta không dám đảo quanh, co rụt người lại, im thin thít nép sát vào mẹ.
Khương Lăng chưa vội lên tiếng. Mãi đến khi Lý Chấn Lương cũng bước vào, cả hai cùng ngồi xuống sau chiếc bàn gỗ, cô vẫn giữ thái độ trầm lặng như cũ.
Chính sự im lặng ấy của Khương Lăng lại càng khiến gia đình họ Tiền cảm thấy áp lực đè nén.
Triệu Diễm Hồng đẩy chồng là Tiền Kiến Thiết một cái, ý bảo ông ta chủ động nói chuyện với cảnh sát.
Tiền Kiến Thiết buộc phải bước lên, ngồi đối diện với Khương Lăng:
“Có gì các đồng chí cứ nói thẳng, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức.”
“Tôi chuyên ngành tâm lý tội phạm tại trường cảnh sát.” Khương Lăng cuối cùng cũng cất lời.
Tiền Kiến Thiết khựng lại một giây. Tâm lý tội phạm? Nghe như nghiên cứu mấy chuyện... ghê gớm lắm. Nhưng cảnh sát học chuyên ngành gì, liên quan gì đến nhà ông?
“Tâm lý học nghiên cứu biểu hiện hành vi, cho thấy nếu hành vi bắt nạt kéo dài không được can thiệp kịp thời, thì sau khi trưởng thành, khả năng phạm tội bạo lực cao gấp bốn lần người bình thường.” Giọng nói của Khương Lăng không nhanh không chậm, rõ ràng từng chữ.
Ngực Tiền Kiến Thiết bắt đầu nghẹn lại, giọng nói trở nên khô khốc:
“Chuyện này… thằng bé Đại Vinh nhà tôi chỉ là đùa giỡn với bạn học thôi, chưa đến mức gọi là bắt nạt gì cả. Cảnh sát lần trước cũng từng đến trường điều tra rồi, mà đều nói là Lương Cửu Thiện làm quá vấn đề…”
“Không cần giải thích.” Khương Lăng giơ tay ngắt lời ông ta. Trong hồ sơ phụ của Lương Cửu Thiện có ghi rõ ba lần hòa giải, thậm chí luật sư còn tìm được bằng chứng mới cho thấy tất cả những học sinh làm chứng bênh Tiền Đại Vinh đều nói dối.
“Năm 1990, tại Ma Đô từng xảy ra một vụ cướp giết. Trong quá trình điều tra, phát hiện tên tội phạm đã bắt đầu hành vi bắt nạt bạn học yếu thế từ năm 17 tuổi. Bởi vì không được ngăn chặn kịp thời, cuối cùng dẫn đến hàng loạt tội ác nghiêm trọng, và bị tuyên án tử hình.”
Cha mẹ nào mà muốn nghe những lời như vậy? Nói thế chẳng phải ám chỉ rằng nếu không kiểm soát Tiền Đại Vinh ngay bây giờ thì sau này sẽ thành tội phạm hay sao?
Tiền Kiến Thiết mặt mày tái mét, quay sang nhìn vợ.
Triệu Diễm Hồng thấy con bị uy hiếp thì sốt ruột, bối rối biện minh thay con:
“Cô đừng có dọa người như vậy! Thằng bé Đại Vinh nhà tôi là đứa ngoan, biết nghe lời, tương lai sáng sủa. Ngược lại cái thằng Lương Cửu Thiện kia, vào đến đồn công an còn dám đánh người, tôi thấy nó mới là đứa có khuynh hướng phạm tội, tương lai có ngày chết vì bị bắn thì có!”
Khương Lăng bước đầu chỉ muốn khiến gia đình họ Tiền thực sự quan tâm đến việc giáo dục con cái, ngăn ngừa tội ác ngay từ khi còn là mầm mống.
Tiền Đại Vinh hiện tại bắt nạt người yếu, một phần vì từ việc ức hiếp Lương Cửu Thiện mà cậu ta thấy kho*i c*m, phần khác vì biết rõ cha mẹ sẽ che chở, có xảy ra chuyện gì cũng chỉ cần đền vài đồng là xong, nên căn bản cậu ta không sợ gì cả.
Nếu tiếp tục sống trong môi trường được bao che như vậy, cảm giác thỏa mãn từ việc bắt nạt sẽ ngày càng leo thang, Tiền Đại Vinh sẽ nghiện cái cảm giác đó, và cuối cùng sẽ đi trên con đường phạm tội thật sự.
Nhưng... xem ra lần này, Khương Lăng đã thất bại.
Trong mắt Tiền Kiến Thiết và Triệu Diễm Hồng, Tiền Đại Vinh vẫn luôn là đứa con cưng ngoan ngoãn, có chút tinh nghịch nhưng thông minh lanh lợi, và nhất định sẽ có tương lai rạng rỡ dưới sự bảo bọc của họ. Dù Khương Lăng có nói đến hậu quả cỡ nào, họ cũng không muốn tin.
Khương Lăng lạnh lùng cất giọng:
“Căn cứ Điều 134 Bộ luật Hình sự, cố ý gây thương tích cho người khác có thể bị phạt tù giam đến ba năm.”
Không khí trong phòng thẩm vấn nghiêm nghị đến mức khiến Triệu Diễm Hồng – vốn quen thói gây chuyện, ỷ thế ồn ào – cũng cảm thấy chùn bước. Nhưng bà ta vẫn không chịu thua trước mặt nữ cảnh sát trẻ, gân cổ cãi lại:
“Cô đừng có nói mấy điều luật điều lệ với tôi! Ba năm tù gì chứ? Con tôi chưa đủ tuổi thành niên, các người nhiều lắm chỉ có thể giáo dục răn đe, chứ không có quyền giam giữ!”
Ánh mắt Khương Lăng hẹp lại, ánh nhìn sắc như dao lóe lên trong đáy mắt.
Cô chỉ tay về phía Lương Cửu Thiện, nói rõ từng chữ:
“Thằng bé này cũng là vị thành niên. Nhưng kể cả có gi·ết người… cũng không bị tuyên án tử hình!”
Hai chữ "cũng" ấy, Khương Lăng cố tình nhấn mạnh—như một đòn cảnh tỉnh lạnh lùng nhất dành cho những kẻ còn đang cố che giấu sự thật bằng danh nghĩa “con nít”.
Lương Cửu Thiện còn chưa kịp hiểu Khương Lăng đang nhắm đến điều gì, thì Triệu Diễm Hồng đã cuống quýt ôm lấy vai con trai, như muốn dựng lên một lớp bảo vệ vô hình:
“Cô nói năng linh tinh cái gì đấy?!”
Lòng bàn tay Lý Chấn Lương đổ mồ hôi. Tính ra, Khương Lăng mới nhận việc được hơn một tháng. Từ khi cô đến, hầu như chẳng nói mấy lời với ai, cả ngày chỉ toàn “Ừ”, “Được”, “Biết rồi”,... Kiệm lời đến mức lạnh lẽo. Không ngờ vào phòng thẩm vấn cái là khẩu khí sắc bén đến rợn người. Đến anh còn phải giật mình.
Giọng Khương Lăng bỗng cao vút lên:
“Con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người. Các người không sợ Lương Cửu Thiện liều mạng với Tiền Đại Vinh à?”
Sở dĩ Triệu Diễm Hồng dám cao giọng đến vậy là vì bà ta đang ở thế thượng phong.
Tiền Đại Vinh cao lớn, bên người lại có đám tay chân phụ họa. Trước giờ chỉ có hắn đánh người, chưa từng bị thương tích gì. Lương Cửu Thiện sao có cửa phản kháng.
Nhưng những lời của Khương Lăng có ẩn ý rõ ràng. Triệu Diễm Hồng nghe mà không khỏi rùng mình.
Lỡ như... lỡ như thằng bé này thật sự liều mạng thì sao?
Có lẽ vì đọc quá nhiều hồ sơ, tiếp xúc quá nhiều tội phạm, Khương Lăng nhìn thấu lòng người.
Trong mắt kiểu người như Triệu Diễm Hồng – ích kỷ và gia trưởng – thì Lương Cửu Thiện chỉ là một đứa vô dụng. Nếu con bà ta đánh Lương Cửu Thiện thì là “con tôi mạnh mẽ”, còn nếu ngược lại, thì là tội lỗi trời không dung.
Muốn khiến loại người đó chùn bước, chỉ có thể dùng nỗi sợ.
Lương Thất Xảo vội vàng lên tiếng:
“Em trai em hiểu chuyện lắm, nó không phải dạng người như thế đâu…”
Nhưng Lương Cửu Thiện ánh mắt chợt lóe sáng, dường như đã hiểu ra, liền lớn tiếng hét lên:
“Tao nói cho mày biết, Tiền Đại Vinh! Đừng tưởng tao sợ mày! Nếu mày còn dám đụng vào tao nữa, tao cầm dao đâm ch·ết mày luôn đấy! Tụi bây chẳng phải cứ nói trẻ vị thành niên giết người cũng không bị xử tù sao? Cùng lắm thì vô Trung tâm cải tạo mấy năm, ra tù rồi cũng là anh hùng!”
Cái lý do “vị thành niên phạm tội không bị xử nặng” vốn là cái ô dù mà nhà họ Tiền dựa vào. Ai ngờ giờ lại bị Lương Cửu Thiện đem ra sử dụng, còn ra vẻ lưu manh, khiến Tiền Kiến Thiết nghẹn họng.
Ông ta liếc nhìn Lương Cửu Thiện.
Thằng bé mới mười lăm tuổi, cao gầy, trông chỉ như một cậu thiếu niên non nớt. Nhưng trong đôi mắt kia – rực lửa giận dữ – như có một sức mạnh đủ để thiêu rụi cả thế giới.
Nhớ lại cảnh vừa rồi tại đồn, Lương Cửu Thiện nhảy dựng lên đấm thẳng vào mặt con trai mình, Tiền Kiến Thiết bất giác toát mồ hôi lạnh.
Nếu một ngày thằng bé ấy thật sự phát điên, cầm dao giết con ông ta thì sao?
Tiền Đại Vinh là đứa con trai độc nhất, ông ta không thể để nó gặp nguy hiểm.
Tiền Kiến Thiết còn đang định lên tiếng hòa giải, thì Tiền Đại Vinh – nãy giờ nấp sau lưng mẹ – đã lên tiếng châm chọc:
“Lương Cửu Thiện, khoác lác thì ai chẳng làm được? Đến con gà mày còn chưa dám giết, bày đặt dọa người? Xì!”
Tiền Đại Vinh từ hồi cấp 2 đã bắt đầu tụ tập đàn em, nghênh ngang trong trường như chúa tể. Khi gặp Lương Thất Xảo – hiền lành, xinh xắn – hắn mê ngay. Không có chuyện gì cũng mò sang trường cô quấy rầy.
Lúc đầu, Thất Xảo tìm đến giáo viên nhờ giúp đỡ, nhưng vì tính nhút nhát, cô không nói rõ được sự việc, giáo viên chỉ nhắc nhở Tiền Đại Vinh vài câu rồi bỏ qua.
Bị mắng trước lớp, hắn tức tối trút hết cơn giận lên Lương Cửu Thiện. Từ đẩy xô, chuyển thành gây sự ngoài trường, Lương Cửu Thiện đã báo cảnh sát hai lần, nhưng đều bị phụ huynh Tiền Đại Vinh “xử lý êm đẹp”.
Từ đó, Tiền Đại Vinh nghĩ rằng anh em nhà họ Lương chỉ là “quả hồng mềm”.
Dù e ngại Khương Lăng lạnh như băng, hắn vẫn chưa từng để mắt đến Lương Cửu Thiện. Vậy nên khi nghe đe dọa, hắn lập tức xông ra châm chọc.
Khương Lăng khẽ liếc Lương Cửu Thiện một cái:
“Giết gà?”
Cậu bé lập tức hiểu ý, nhếch môi cười:
“Giết gà khó lắm sao? Về nhà tao ra chợ học liền. Nắm cổ, một nhát đứt cuống, máu phun, ha!”
Vừa nói, cậu vừa làm động tác “sát gà” bằng tay: tay trái chụp xuống, tay phải như chém ngang, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng Tiền Đại Vinh.
Tiền Đại Vinh đứng sững lại. Rõ ràng thằng nhóc này thấp hơn nửa cái đầu, bình thường như cái bóng bị hắn đạp dưới chân, vậy mà hôm nay lại toát ra một luồng khí nguy hiểm lạ kỳ. Hắn bất giác lùi một bước.
Ngay cả Triệu Diễm Hồng cũng có chút sợ hãi. Nếu con trai bà bị thương, Tiền Kiến Thiết chắc chắn không bỏ qua. Cả cái nhà này, bà dựa vào mỗi mình Tiền Đại Vinh.
Tiền Kiến Thiết thấy mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, đành quay sang Khương Lăng:
“Cảnh sát Khương à, cô cũng phải răn đe thằng bé này chứ. Khu chúng tôi mà xảy ra chuyện thiếu niên phạm pháp, bên cô cũng bị phê bình đúng không?”
Cảnh sát mỗi năm đều bị đánh giá thi đua, nếu vì điều giải không tốt mà để xảy ra chuyện, thì cả danh hiệu lẫn tiền thưởng đều bay màu.
Khương Lăng chỉ “Ừ” một tiếng.
Tiền Kiến Thiết quay sang Lý Chấn Lương:
“Cảnh sát Lý, anh cũng nói gì đi chứ? Cái chuyện mâu thuẫn cộng đồng không phải luôn ưu tiên điều giải sao? Sao đến mức phải kêu gi·ết nhau thế này?”
Trong lòng Lý Chấn Lương thầm thấy sảng khoái.
Gậy ông đập lưng ông, là cảm giác như vậy đây!
Tiền Đại Vinh cứ nói vị thành niên phạm tội không bị xử lý nặng? Vậy thì thử cảm giác bị đe dọa lại xem sao.
Anh cố giấu nụ cười, giả vờ ho nhẹ:
“Cảnh sát Khương chẳng phải đang điều giải đó sao? Các người cứ làm theo lời cô ấy là được.”
Tiền Kiến Thiết cố nặn ra nụ cười gượng:
“Thôi thì... cô cứ nói thẳng, chúng tôi phải làm gì mới ổn thỏa đây?”
Khương Lăng chỉ về phía Lương Cửu Thiện:
“Chuyện này, tốt nhất nên hỏi cậu ấy.”
Tiền Kiến Thiết đành quay sang:
“Lương Cửu Thiện, vừa rồi không phải chúng ta đã bàn xong điều kiện rồi sao? Hai bên đều đồng thuận mà. Giờ cậu còn dọa đâm gi·ết là sao? Cậu không nghĩ đến tương lai của mình, cũng phải nghĩ cho chị cậu chứ. Nếu cậu gi·ết người, dù không tử hình thì cũng huỷ hoại hết tiền đồ.”
Lương Cửu Thiện mím môi, trong đầu hiện lên hàng loạt suy nghĩ.
Lương Thất Xảo mặt trắng bệch, tay run rẩy nắm chặt tay em trai.
Khương Lăng nghiêng người, tiến gần hơn, lạnh lùng hỏi:
“Ủa? Vừa nãy Tiền Đại Vinh rêu rao trẻ vị thành niên không sợ đi tù, sao lúc đó các người không dạy nó những lời này?”
Dứt lời, cô đột ngột đứng bật dậy, đập mạnh xuống bàn:
“Tiền Đại Vinh! Nghe rõ chưa? Trẻ vị thành niên phạm tội, cũng giống như vứt cả tương lai vào rác!”
Ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén giữa mùa đông, lạnh lẽo, rắn rỏi. Tiền Đại Vinh bị dọa đến không dám nhìn thẳng, chỉ biết co người trốn sau lưng mẹ.
Lý Chấn Lương không ngờ một cảnh sát mới ra trường lại có kỹ thuật thẩm vấn ghê gớm đến vậy.
Cái tiếng đập bàn vừa rồi, đến tim anh cũng đập thót lên.
Anh làm ở đồn công an mười năm, quen xử lý mấy chuyện lặt vặt như cãi nhau hàng xóm, tranh chấp gia đình,... nên tính cách ngày càng mềm mỏng.
Khương Lăng thì không. Cô đối diện trực diện, khí thế sắc bén, dứt khoát. Nhìn cảnh Tiền Đại Vinh cúi đầu không dám ho he, anh bất giác tự hỏi liệu mình có đang quá mềm, tạo điều kiện cho cái ác lộng hành.
Nghĩ vậy, anh dừng viết, nói:
“Để tôi đi lấy lại hai bản điều giải lần trước, cũng cho mọi người thấy, vì sao Tiền Đại Vinh cứ sai mà không sửa.”
Khương Lăng gật đầu:
“Được.”
Cô nhớ tài liệu rất tốt, đọc kỹ một lần là không quên. Nhưng việc Lý Chấn Lương chủ động như vậy, chứng tỏ anh đã thay đổi thái độ, nên cô cũng ghi nhận.
Lý Chấn Lương bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đứng giữa hành lang bỗng bật cười.
Mình bị sao vậy? Lại thấy phục một cảnh sát “tay mơ” như thế này sao?
Nhưng rồi anh lắc đầu, sải bước đi lấy hồ sơ.