Triệu Hồng Hà bị Lương Cửu Thiện chặn lại như vậy, cả người lập tức căng thẳng, ngoài miệng thì mạnh mẽ nhưng trong lòng lại hoảng sợ, lớn tiếng kêu lên:
“Cậu còn muốn tôi công đạo cái gì nữa chứ? Tôi có làm gì đâu! Cậu đừng có mà vu oan cho người tốt!”
Lương Cửu Thiện lập tức túm chặt lấy cánh tay của bà ta, giận dữ quát:
“Bà già đáng ch·ết, bà cũng dám mặt dày tự nhận mình là người tốt à? Chuyện ng·ược đ·ãi chị Lăng năm đó, chưa xong đâu đấy!”
Triệu Hồng Hà không ngừng kêu oan:
“Phải! Tôi thừa nhận năm đó ở viện phúc lợi, đối xử với bọn nhỏ không tốt! Nhưng viện trưởng Khương đã khai trừ tôi rồi, như vậy coi như tôi đã bị xử phạt! Các người còn muốn thế nào nữa? Các người không hiểu đâu, lúc đó sức khỏe của Mỹ Na nhà tôi kém lắm, mà lão Hà vô dụng kia thì chẳng kiếm được đồng nào! Nếu không có tiền lương làm bảo mẫu chống đỡ, thì sợ là Mỹ Na lúc đó đã ch·ết từ lâu rồi! Sau khi tôi bị đuổi việc, mất đi một khoản thu nhập, đến tiền thuốc cho Mỹ Na cũng không có, trong nhà thì loạn lên như gà bay chó sủa!”
Lương Cửu Thiện không thèm nghe Triệu Hồng Hà than khổ, nhổ mạnh một bãi xuống đất, giọng đầy khinh miệt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play