Đông Phương Cát Bạch đi theo sau A Thân lên núi. Quần áo nàng dần thấm nước và dán lên người, cực kỳ khó chịu.
“Sao chỗ này lại ẩm ướt thế nhỉ? Rõ ràng không có mưa mà lại có nước rơi xuống như mưa.” Nàng nói xong thì duỗi tay sờ vách đá và phát hiện trên đó là một tầng nước thế là nàng nói nhỏ, “Trong vách đá có nước, A Thân, ngài nói không sai, trước kia chỗ này có nguồn nước, có khi bên trong còn có sông ngầm.”
A Thân gật đầu và gập ngón tay gõ gõ vách đá nghe thấy tiếng “ong ong” vọng lại từ bên trong thế là hắn cong môi cười nói, “Ta nghĩ ban đầu chỗ này là một cái hang có nước, sau này núi đá sập xuống lấp kín động nên mới có bộ dạng này.”
Đông Phương Cát Bạch nhìn nhìn phía sau, “Con đường đất này là do người địa phương tu sửa. Nhưng vì sao người ta lại phải tạo một con đường trước vách đá như thế này?"
A Thân nghiêm túc nhìn vào bóng đêm bị mây mù quấn quanh phía trước sau đó kéo nàng lên rồi chỉ về một hướng, “Tiểu Bạch, ngươi xem đó là cái gì?"
Trong bóng đêm có thứ gì đó chợt lóe sáng giống như kim loại. Nhưng theo ánh trăng chui vào tầng mây thì ánh sáng kia lại biến mất.
Nàng đi về phía trước vài bước sau đó cúi đầu nhìn một lát mới nói với người phía sau, “Là mấy cái lư hương, bên trong còn cắm mấy cây hương, hẳn là có người mới tế bái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT