Từ khi trăng lên tới lúc trăng tàn, Trương Mậu Thừa thấy A Thân chống cằm nhìn chằm chằm Đông Phương Cát Bạch mấy canh giờ, trong lúc ấy hắn còn nhiều lần lộ ra tươi cười chân chất. Rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được và bay từ ngọn cây xuống đứng cạnh hắn rồi do dự hỏi, “Vừa rồi Sơn Quân vội vã xuống núi là gặp được việc lạ gì sao?"
A Thân không quay đầu lại mà chỉ hỏi, “Ngươi đang muốn hỏi xem ta có trúng tà hay không hả?"
Trương Mậu Thừa vội vàng xua tay, "Sao dám? Ta chỉ cảm thấy đây cũng đâu phải lần đầu Sơn Quân thấy Tiểu Bạch, sao hôm nay lại coi nàng ta như bảo bối mà nhìn mãi không đủ thế?"
Vừa nói xong thì Đông Phương Cát Bạch trở mình, miệng ồn ào đòi nước. A Thân thấy thế thì vội đỡ nàng nằm xuống rồi nói với Trương Mậu Thừa, “Ngươi đi hái ít mật hoa về đây, mật hoa pha với nước suối là ngon nhất.”
Trương Mậu Thừa nghe lời này thì biết thời thế đã đổi thay, Bích Sơn này từ đây sẽ đổi chủ. Vì thế ông ta cực kỳ thức thời phi xuống dưới, trong lòng lại lầm bầm: không biết Đông Phương Tiểu Bạch này làm cái gì, sử dụng mị thuật gì mà khiến Sơn Quân mê đến choáng váng. Đúng là cây khô nảy mầm xuân.
Nhưng bay được một nửa ông ta chợt tỉnh ngộ và lập tức xoay người, suýt thì khiến linh thể yếu ớt của mình tan theo gió.
“Sơn Quân, Tiểu Bạch...... không lẽ nàng chính là Đằng Ngọc công chúa sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT