“Tôn Khởi, hà tất tiếp tục lừa mình dối người. Trong lòng ngươi hiểu rõ ngươi và hắn chỉ có thể có một người sống sót. Tôn Thiếu Khanh còn sống một ngày thì dù thân thể ngươi còn đó nhưng linh hồn coi như đã chết. A, chỉ còn là cái xác không hồn. Tôn Khởi, ngày tháng như thế ngươi vẫn còn chưa thấy chán hả?"
***
Sau khi trở về từ Hạnh Trì, Tôn Khởi ngủ suốt 5 ngày giống như muốn ngủ bù cho quãng thời gian vừa rồi.
Sau đó mọi sinh hoạt của hắn vẫn như thường. Sau khi vết thương ở lưng khỏi hắn dốc lòng đọc sách, luyện võ, lúc nhàn sẽ đi chọi gà, chọc chó và lưu luyến nơi tiệc rượu. Nửa năm sau Tôn Thiếu Khanh từ chiến trường trở về. Vì hai chân bị trúng tên nên không tiện cử động. Trong lúc ấy Tôn Khởi tự mình quan tâm, sắc thuốc, đổi thuốc, chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
Mọi người đều hâm mộ anh em nhà họ Tôn thương nhau nhưng không có ai phát hiện nụ cười của Tôn Khởi luôn bọc trong một tầng sương lạnh. Khi vết thương của Tôn Thiếu Khanh dần khởi sắc thì nụ cười của hắn cũng dần lạnh đi.
Có một ngày Tôn Thiếu Khanh đang thong thả đỡ tường đi trên hành lang thì thấy Tôn Khởi đứng ở cửa viện, trên mặt là ánh trăng lạnh lẽo.
“Đệ đệ xem này, ta có thể đi lại rồi.” Tôn Thiếu Khanh nói tin vui này cho em mình và duỗi tay gọi hắn tới sau đó vịn vào cánh tay hắn, “Chỉ cần nghỉ ngơi thêm 2 tháng là ta lại có thể giục ngựa sa trường."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT